Hoa Ngọc Lan

Hoa Ngọc Lan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323232

Bình chọn: 9.00/10/323 lượt.

tôi hình dung xem lát nữa gặp em mình sẽ nói câu gì trước đây. Thật sự 3 ngày nghỉ ở nhà tôi cảm thấy nhớ em quá chừng, mà cũng không hiểu vì sao nữa, cái sự nhớ nhung này có gì đó giống với những ngày Tết năm ngoái, có khi nào, cứ mỗi lần biết em cách xa mình hơn 100km là vô hình cái nỗi nhớ ấy lại trỗi dậy.

- Anh nhớ em nào mà mặt suy tư thế…..tiếng nói của em bất chợt vang lên.

Tôi chấm dứt những suy nghĩ của mình để quay về với thực tại, trước mặt tôi cô bé ấy nở nụ cười tươi tắn, có một chút tinh nghịch, em thật khác với mọi ngày khi mặc chiếc áo phông màu hồng và chiếc quần đùi bò, mái tóc cũng có chút thay đổi khi được búi lại chứ không xõa như mọi khi.

- Không, anh có nhớ em nào đâu…..tôi ngẩn người ra.

- Thật không đấy, em nghi lắm, hì.

- À, cũng không hẳn, có hơi nhớ em này một chút, cái em mà mọi ngày vẫn để tóc xõa và thích anh gọi là “ cún “ ấy, em ấy cao tầm này này…….tôi nói xong vừa lấy tay đo ngang cằm mình rồi phì cười.

- Này, bỏ kiểu trêu em thế đi nhé, cho anh về một mình bây giờ, em biết em thấp rồi =.=

- Hì, đùa một tí đã cáu rồi. Mình đi luôn chứ ?

Tôi cùng em vừa nói chuyện vừa đi dần ra bến xe. Vì hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng mà mai lại là thứ 2 đầu tuần nên trên xe khá là đông đúc, mai mà cả hai cũng kiếm được hai chỗ ngồi gần nhau.

- Anh đi xuống đây đón em có ai biết không ?.....khi đã yên vị trên xe tôi quay sang hỏi em.

- Có mẹ em thôi ạ.

- Em nói với mẹ ạ ?

- Vâng, em không bảo đi với anh làm sao mẹ em cho em đi một mình được chứ, bố mẹ em tối nay mới về cơ.

- Uh nhỉ, anh quên mất. Thế mẹ em còn nói gì nữa không ?

- Mẹ em bảo là “ thằng này gan thật, mà cũng tình cảm ghê, mai sau cô nào lấy được thì sướng “ hihi.

- Cô nào lấy được thì sướng nhé……tôi cười rồi nhại lại câu nói của em.

- Cô nào thế anh, chắc không phải là em không có diễm phúc đấy rồi.

Suốt quãng đường 2 đứa trò chuyện với nhau, kể cho nhau nghe những gì diễn ra trong những ngày vừa qua khi không ở bên cạnh nhau. Mặc dù có những thứ tôi đã được biết thông qua những lần nhắn tin với em, nhưng tôi vẫn chăm chú lắng nghe giọng nói của em và không quên thêm một vài câu bình luận vào để cho em cảm thấy hứng thú với vấn đề đó.

Khi về tới nơi, tôi cũng không vội về nhà ngay mà ở lại nhà em thêm một lúc, giúp em cất đồ đạc và dọn qua căn phòng. Quan trọng hơn là có những khoảng không gian riêng dành cho tôi và em.

- Anh về nhé, cũng muộn rồi......tôi nói.

- Ở với em thêm 15’ nữa nhé anh……em nói rồi ôm chặt lấy để giữ tôi.

Tôi thả lỏng tay, để cho em ôm lấy mình, chợt cảm thấy ngực áo mình man mát. Tôi giật mình, xen lẫn ngạc nhiên, em đang khóc…..

- Em sao thế ?

Em không đáp lại chỉ lắc lắc đầu rồi gục mặt vào ngực tôi tiếp tục khóc, tiếng thút thít vang lên làm tôi cảm thấy xé lòng.

- Anh có làm em buồn à, hay có làm em đau không ?....tôi tiếp tục hỏi.

Em vẫn tiếp tục em lặng, càng ôm tôi chặt hơn, đôi tay em ghì chặt làm bắp tay tôi đau nhói, tôi biết rằng lúc này em đang xúc động lắm. Và chính tôi cũng biết đấy là chuyện gì.

- Nào, ở cạnh anh mà cứ khóc thì xấu lắm…..gạt những dòng nước mắt trên má em tôi nói.

- Nhưng mà…..

Em chưa kịp nói hết thì đã bị tôi ngắt lời.

- Không khóc nữa, không thì anh cũng buồn đấy, em mà hết khóc bây giờ thì mai anh dẫn đi ăn kem nhé.

- Xì, anh làm em cứ như trẻ con ấy…….em xị mặt rồi cũng mỉm cười với tôi

Tôi để em ở lại rồi ra về, lòng hơi băn khoăn một chút, nhưng cũng chả biết làm thế nào vì tôi đã đi ra ngoài cả ngày rồi, bây giờ mà không về thì không biết ăn nói sao với bố mẹ nữa. Sau bữa cơm tối, tôi đi lên căn phòng của mình, vừa để nghỉ ngơi vừa để có được không gian riêng, chưa kịp đặt mình xuống giường thì tiếng điện thoại vang lên, đúng như tôi dự đoán, là cô N – mẹ của Lan gọi.

- Alo, T đấy hả ?

- Vâng, cháu chào cô ạ.

- Cháu về nhà chưa ?

- Dạ cháu về từ chiều rồi ạ, cô về chưa ạ.

- Cô vừa mới về, thế hai đứa đi lúc chiều không xảy ra việc gì chứ ?......cô ân cần hỏi tiếp.

Thú thật là tôi thấy giọng nói của Lan khá giống với giọng cô, nhẹ nhàng và lúc nào cũng toát lên cái vẻ ấm áp và quan tâm tới người khác.

- Vâng, không có gì đâu cô. Cô ăn cơm chưa ạ ?

- Cô ăn rồi. Mà T này.

- Dạ

- Cô biết cháu quý với chiều Lan nhiều, nó cũng kể với cô những lần 2 đứa đi với nhau. Nhưng cháu đi như thế này cô không yên tâm chút nào, chẳng may cháu có bị làm sao thì cô biết ăn nói sao với bố mẹ cháu.

- Dạ, vâng……tôi không biết nói gì hơn.

- Cô chỉ định bảo cháu vậy thôi, cố gắng học rồi thi tốt nhé.

- Vâng, cháu cảm ơn cô.

Hú hồn, vậy là cũng không sao, vụ việc chắc cũng đi vào êm xuôi thôi, cô gọi điện nhắc nhở chuyện của tôi với em nhưng tôi lại thấy có sự lo lắng trong đó nhiều hơn. Vậy là tôi yên tâm rồi.

Lại tiếp tục một ngày trôi qua, càng làm cho cái khoảnh khắc ấy đến nhanh hơn, âu cũng là lẽ thường tình qua. Qua đêm nay ngày mai sẽ đến, những khoảnh khắc của những ngày tháng đã qua đôi khi chợt ùa về càng làm cho con người ta cảm thấy tiếc nuối, lúc chợt thấy vui, lúc chợt thấy buồn. Thời gian ơi ! Sao trôi nhanh quá, mới đó


XtGem Forum catalog