
ường này , sao không gặp em nhỉ - tôi nói tiếp
- Vâng , em cũng mới gặp anh đấy , thế mới lạ hihi
- Ờ , chắc lúc trước anh không biết em nên có khi gặp rồi cũng không nhớ ấy – vừa nói vừa không quên kèm nụ cười thân thiện
- Vâng , có khi thế hihi , à mà anh T quan tâm MA bạn em hơi kĩ đấy nhé , lại còn nhắn tin rồi hay rủ đi ăn nữa nhé .
Ọc ọc , chột dạ mất 10s , để lấy lại bình tĩnh trả lời , chắc em MA cũng kể hết với em Y là mình nhắn tin ntn rồi , khỏi dấu diếm chuyện này
- Uh , thì anh thấy quý thì anh nói chuyện thôi mà – cố tỏ ra bình tĩnh , nói giọng thật nhất có thể …… Anh là thích nói chuyện với mấy em trông hiền hiền ( chém thế ) . Thích thì hôm nào anh mời em đi ăn 1 bữa đơn giản ấy mà
Hehe ,rủ được em Y đi ăn cái gì đó , rồi nhờ nó rủ hộ em MA , không thì nhờ nó làm tay trong hộ , tự nhủ mình cũng không đến nỗi gà lắm …. Tôi vội lảng sang chủ để khác, không nhắc tới MA nữa để em Y không nghi ngờ , tại sao không phải người mình thích nói chuyện dễ thế , chém gió giật cấp 9 cấp 10 còn được , vậy mà sao cứ đứng trước em là lại thấy đóng băng ….
Câu chuyện với em Y trở nên rôm rả hơn , 2 anh em cũng cảm giác thân thiết hơn , cảm giác quãng đường về nhà đỡ mệt mỏi và ngắn lại , tạm thời quên đi chuyện ức chế vừa này , trước khi rẽ vào sân nhà không quên 1 câu “ Anh về nhé “ kèm theo cái vẫy tay nhẹ .
Vừa về đến nhà, ăn vội ăn vàng đc bát cơm thì tự nhiên có tin nhắn, mở inbox ra thấy +8412625… ; số lạ ; ko biết đứa nào nhắn.mở ra thì dòng tin nhắn ập vào mắt :
-Hihi
Bỏ mẹ thằng điên nào rảnh vậy =.= ; nhưng thôi giọng điệu này chắc là gái, đành thử rep lại mặc dù tốn 250k ngoại mạng rồi :sogood :
- Ai đấy ???? – tôi rep
- Vừa hôm nọ gặp em , mà không nhớ à – số lạ rep lại , vẫn rất mờ mịt , khó hiểu
- Em nào thế , nhiều em quá , không nhớ hết – tự cười khẩy về cách nhắn tin của mình, nghe có vẻ sành điệu phết
- Ghê quá à , em Lan đây , nhớ chưa ……
Giật mình nhớ lại buổi chiều giá rét hôm trước, cô bé đã dừng lại hỏi chuyện mình về đôi giầy đây chứ đâu.Cô bé có nét bụ bẫm đáng yêu đã khiến mình bần thần mất vài giây.Chắc h nhắn tin hỏi chỗ mua giầy ấy mà.thế là tôi rep :
-Em tìm đc đôi giầy giống của anh chưa ?
-Em chưa,hjxhjx, hay chiều mai e nhờ a dẫn e đi mua nhé, a rỗi ko anh ?
-Chiều mai bận đá bóng với mấy thằng cùng lớp, tôi rep luôn mà ko chút lưỡng lự :
-chiều mai a đi đá bóng rồi, để khi khác đi em
-trời, chán vậy,mà anh học lớp 12 đúng ko, 12 nào anh nhỉ ?
-ừ,anh 12a1. Em học lớp nào
-em học lớp 10a4,đằng trước của có 1 bồn hoa đó anh
…..
Ngồi rỗi ko có gì làm nhắn tin với gái cũng sướng, nhưng nếu em mà là M.A có phải tốt ko – tôi vẫn thẫn thờ - Tôi ko ngờ giờ mình đã bị ám ảnh bởi bóng dáng người con gái kia, người con gái đã cho tôi biết thế nào là những rung cảm đầu đời. Phải nhận xét khách quan, rằng em ko quá xinh đâu, chỉ ưa nhìn mà thôi…và dáng em mảnh mai cao ráo..Em không quá nổi bật nhưng mỗi khi được thấy em trong tầm mắt - hay chỉ là trong hình dung thôi – tôi cũng cảm nhận được 1 cái gì đó khiến cho tâm hồn nhẹ nhàng sảng khoái. Em có 1 chút gì đó ngu ngơ, 1 chút gì đó lạnh lùng, điều đó càng khiến tôi phải suy nghĩ về em nhiều hơn, nụ cười mỉm của em có 1 sức ám ảnh kinh khủng mà giờ tôi vẫn không thoát khỏi đc nó, có lẽ tôi đã bị nó lấy mất tâm hồn ngay từ hôm đầu tiên ấy, hôm mà tôi đã gặp em.
-Anh đi đâu rồi, mãi ko rep, kiêu thế nhỉ >:P
Tôi giật mình, mải suy nghĩ mông lung mà tôi quên mất nhắn tin với Lan, đối với cô bé này tôi vẫn chỉ thấy có chút gì đó trẻ con tinh nghịch mà thôi, mặc dù em cũng xinh, xinh hơn MA đấy, nhưng thấp hơn khá nhiều Tôi đành rep lại:
-Anh xuống dưới nhà uống nước, thế em không học à? Học đi
-Thế ngày kia anh đưa em đi mua giầy nhé, sau e sẽ ko làm phiền a nữa đâu, e thích đôi ấy lắm :(
-Ok. Ngày kia anh sẽ đưa em đi. Tôi rep lại…
-Cảm ơn anh nhiều! chúc a 1 buổi tối vui vẻ nha!
Tôi nhìn dòng tin nhắn, chợt mỉm cười, ngày kia có vẻ thú vị đây…
Sáng hôm sau đến lớp đã thấy 1 lũ học sinh đang châu đầu vào cái gì đó ở bảng tin của trường…. Có gì HOT , vốn sẵn tính tò mò ,chống chân xe đạp xong tôi liền chạy ra chỗ bọn nó . 5-7 tờ giấy A4 là tâm điểm từ nãy giờ , cố gắng nhìn qua thì thấy chi chít tên người có cả ghi chú , cái gì đây nhỉ , chắc điểm thi thử đại học , đằng nào cũng tính ra điểm của mình rồi ngay sau hôm thi rồi, cũng chả cần phải xem , mà lát nữa xem cũng không muộn , nghĩ vậy nên tôi đạp xe ra nhà xe rồi lên thằng lớp .
Vừa đi dọc hành lang vừa huýt sáo , trời buổi sáng vừa trong lành lại mát , dễ chịu thật , chưa vào đến cửa lớp mà tôi đã nhận ra tiếng hò hét , đùa nhau của chúng nó , vẫn giữ phong thái thản nhiên, tôi đi lướt qua cửa lớp , tiến vào các dãy bàn và vào chỗ ngồi … Nhưng sao lạ quá , không gian im lặng 1 cách kì lạ , đến nỗi tôi còn tưởng mình đi vào nhầm lớp , cái sự im lặng đó kéo dài có đến 10s , khi mà tôi vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bất thình lình cái áo khoác đồng phục từ đâu chụp thẳng vào đầu , kèm theo đó là chục phát đấm ( phải gọi là cho đã t