Duck hunt
Hoa Miêu Miêu

Hoa Miêu Miêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327234

Bình chọn: 8.00/10/723 lượt.

t đói bụng và bệnh tật rất đau khổ, Thiếu Chúng cũng cảm thấy không đành lòng, thế là cầm lấy tiền nó ăn

trộm lại, và nhét cho nó ba mươi đồng xu dư ra bên ngoài hai xâu tiền

đó, và nghiêng người cho nó đi qua.

Đợi sau khi nó đi xa, Lạc Lạc bỗng nhiên nói rất nhỏ: “Có chuyện này…tôi…tôi không biết có nên nói hay không…”

“Nói đi.” Tâm trạng tôi đang vui nên tôi khoát tay.

“Tên đó…tên đó…nó xem ra mới mười lăm tuổi…mẹ nó sáu mươi lăm tuổi sinh ra nó hay sao…sau đó mười tuổi nó sinh con…”

“Vấn đề này có gì không đúng sao? Tôi thấy mèo một tuổi đã sinh con.” Tôi

không để ý khoát tay, “Tưởng ngươi còn muốn nói chuyện gì to tát nữa.”

Sắc mặt của Thiếu Chúng bỗng nhiên trở nên tức giận:”Bị lừa rồi.”

Tôi hơi hoang mang, Lạc Lạc giải thích với tôi chuyện con người sinh

con…Hóa ra con trai bọn họ mười tuổi là không thể sinh con, con gái sáu

mươi lăm tuổi cũng không thể sinh con, bởi vì lực bất tòng tâm, cụ thể

như thế nào là lực bất tòng tâm, Lạc Lạc đỏ mặt không chịu nói, Kiếm Nam và Thiếu Chúng cũng không muốn nói với tôi, mặc dù đầy sự thắc mắc

trong lòng, chỉ coi như không có gì.

Ngoài ra con người phải mang

thai mười tháng, không phải như tôi cho rằng hơn hai tháng. Kì diệu thế

đấy! Tôi muốn muộn một chút nói cho Bích Thanh Thần Quân nghe! Nhưng…

Anh ta hình như vẫn chưa có con, lẽ nào cũng là lực bất tòng tâm? Không

suy nghĩ nữa, cho dù tên nhóc đó mười lăm tuổi là bất luận như thế nào

cũng không thể có con năm tuổi, hiểu rõ bản thân mình sau khi bị lừa,

tôi cũng trở nên tức giận, cọ cọ móng của mình lên gốc cây ở bên cạnh,

tỏ quyết tâm báo thù rửa hận. Trong âm thanh cây đồ

ầm ầm, nhóm người chúng tôi bắt đầu nghiên cứu tên nhóc kia đang ở

phương nào, Lạc Lạc sau khi suy nghĩ xong nói với mọi người, trước đây

đã từng nhì thấy tên đó, dường như hay ra vào cảng cá, hơn nữa tôi cũng

ngửi thấy mùi vị dưới mặt đất, cũng xác định phương hướng đang đi tới là chính xác.

Cảng cá nằm ở khu phố , rất chật hẹp, chỉ anh một

người đi lọt, đó là bức tường đã cũ nát, xung quanh đầy rác, bốc ra mùi

hôi thối khó chịu, thỉnh thoảng có mấy con chó hoang do quá yếu khôg

cướp đươc địa bàn ới chạy đến đây bới rác, lại bị sát khí của chúng tôi

dọa cho sợ đến nỗi cụp đuôi bỏ chạy.

Trong con ngõ nhỏ này có bảy tám hộ ga đình, hầu như đều là ngươi già lớn tuổi, phụ nữ và trẻ em,

toàn bộ đều quần áo rách rưới, trên người có mùi hôi, đa số làm thơ thêu hoặc ay đế giày, thường xuyên vọng lại tiếng đánh mắng con hoặc tiếng

mẹ chồng con dâu cãi nhau ầm ĩ, cụ già rất già ngồi phơi nắng ở trên

chiếc ghế dài, ánh mắt của họ đục ngầu, dường như đã quen với cuộc sống

này rồi, không để ý nữa.

Lạc Lạc cứ đi, đột nhiên quay đầu hạ

giọng nói: “Miêu Miêu sư phụ… thôi cho qua đi, ở đây hầu như đều là

người rất nghèo khổ, tuy tên kia lừa chúng ta, nhưng… nói không cừng

cũng có nỗi khổ tâm…”

Thiếu Chúng gãi gãi đầu, lại nhìn ngó xung

quanh, trở nên do dự, Kiếm Nam nhân cơ hội này khyên: “Được rồi, dù sao

cũng không đáng bao nhiêu tiền, đừng truy đuổi nữa.”

“Không

được!” Tôi phản đối quyết liệt đề nghị của bọn họ, “Tôi thường ngày ăn

vụng… đều bị sư phụ giáo huấn, nó ăn trộm tiền lại lừa đảo! Bất luận thế nào cũng phải đến nhà giáo huấn nó.”

Mọi người không biết làm

sao, tiếp tục đi theo tôi, đến tận cùng của con ngõ, tôi phát hiện mùi

của tên đó, cái sân bé tí tẹo kia có thể là căn nhà sạch sẽ nhất gọn

gàng nhất trong cái ngõ cá này, bên trong ngược lại tỏa ra mùi thơm của

thuốc rất khó ngửi, khiến cho tôi nhớ đến nhà của Mạc Lâm đáng ghét.

Kí ức quay trở về trước đây ở núi Lạc Anh, Ngân Tử dạy tôi quá trình đạp

ván đánh người, tôi giận dữ giơ chân đạp để mở cửa ra, khí thế mạnh mẽ

nhảy vào, dài mồm ra kêu lên:”Tiểu tử thối nhanh ra đây chịu chết, lại

dám lừa bà nội mèo nhà ngươi à!”

Tên thiếu niên đó đang bê bát

thuốc từ trong phòng đi ra, bị tôi dọa bất ngờ, bỗng nhiên hai tay run

rẩy, cả bát thuốc rơi xuống đất, vỡ tan tành, thuốc đổ sạch hết trơn,

mùi thuốc càng nồng nặc trong không khí.

Tôi khí thế mạnh mẽ đi qua đấy, nhấc nó lên:”Nhận lỗi nhanh lên! Nói dối là đứa bé xấu xa.”

Không ngờ tên thiếu niên đột nhiên rống lên:”Tại sao phải xin lỗi?! Tôi căn bản không nói dối! Không có!”

“Hừm! Còn muốn lừa gạt à!” Tôi phẫn nộ quyết định cào thêm mấy cái rõ đau lên mặt nó để làm lưu niệm, không ngờ bên chân có một bàn tay nhỏ đang ra

sức kéo váy của tôi, còn đánh vào đùi tôi nữa, vừa đánh vừa kêu:”Không

được bắt nạt anh ta! Ngươi là người xấu!”

Từ lúc nào người xấu

lại là tôi chứ? Tôi kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống thấy một đứa bé gái

khoảng bốn năm tuổi đang mở to mắt nhìn tôi, mặt đầy nước mắt, và lo

lắng liên tục giơ bàn tay nõn nà đánh tôi.

Trong phòng, bỗng nhiên vang lên giọng nói già nua:”Là ai đến nhà đấy? Lẽ nào Đu Đu lại đi trộm đồ của người khác sao?”

“Không có! Con không ăn trộm, mẹ đừng lo lắng.” Thiếu niên vội vàng hét to, và liên tục thử thoát khỏi hai tay tôi.

Đây… rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Nhóm người chúng tôi nghệt ra, lẽ nào thật sự có người già sáu mươi lăm tuổi s