Hoa Miêu Miêu

Hoa Miêu Miêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325691

Bình chọn: 7.5.00/10/569 lượt.

ặng nề, dường như rất

phẫn nộ, tôi thật không hiểu sao anh ta có thể tức giận đến thế, chẳng

qua chỉ là cái áo mà? Lần sau không mặc nữa là được chứ gì, đáng ghét!

Vừa nhắm mắt chuẩn bị vào giấc mộng, Bích Thanh Thần Quân nhảy từ trên

giường xuống ra lệnh cho người phía ngoài: “Người đâu, mang chiếc giường của ta chuyển qua phòng Miêu Miêu!!!”

Ngoài cửa lập tức vang lên những tiếng bước chân dồn dập, tôi xoay mình lắc lư trên đệm, anh ta ở

phía sau lại ra lệnh: “Chuyển cái giường của cô ta sang bên này!”

Tôi… Tôi muốn cả hai chiếc giường được không… Vì xoong của người khác cơm

ngon hơn, bát thức ăn của người khác thơm hơn, giường của người khác tất nhiên dễ chịu hơn, Bích Thanh Thần Quân lại rộng lượng mang giường của

anh ta cho tôi ngủ, nhưng đột nhiên tôi lại cảm thấy chiếc giường trước

đây của tôi khác tốt, nhưng lần này nửa đêm lại bò đến đây, muốn ngủ

cùng với anh ta. Lần này tôi có vẻ thông minh rồi, vừa bắt đầu thì biến

thành hình mèo, để tránh về vấn đề quần áo, nhưng Bích Thanh Thần Quân

vẫn rất không vui… Anh ta túm lấy cổ tôi ném ra ngoài cửa, lại phái rất

nhiều thị vệ, không cho tôi vào.

Không có cửa chính còn cửa sổ

đấy! Tôi lấy lại tinh thần, cố gắng trèo vào trong, nhưng lần này chưa

tiến lại gần được chiếc giường thì bị anh ta phát hiện, bị túm ném ra

ngoài cửa sổ.

Lần thứ ba, tôi dứt khoát chui qua lỗ của bức tường vào, không nghĩ làm thế mà cũng bị phát giác và bị ném ra ngoài, còn bị ném vào trong thùng nước, làm cho Cẩm Văn bên cạnh cứ lén cười.

Bị ném mấy lần rồi, mông cũng sẽ bị đau, cho nên tôi nổi cáu.

Mèo tức giận chỉ có thể làm một việc, là phá hoại khắp mọi nơi, tôi quyết định dùng bạo lực để tên khốn nạn kia phải hối lỗi!

Bích Thanh Thần Quân sáng sớm nay đã đi ra ngoài rồi, không biết khi nào mới về. Tôi vội chạy như bay

vào bên cạnh cây ngô đồng trong sân, cào như điên dại phía trên, không

cào được bao nhiêu cái, toàn thân cây chia thành hai nửa, từ từ đổ

xuống. Tôi lại chạy qua cái hồ nước, dùng tay nhổ sạch sẽ tất tần tật

những bông hoa sen, những lá sen trong hồ, lại đi đến hoa viên tất cả

những bông hoa đều bị kéo đổ, rơi nát trên đất, ghế, bàn cũng biến thành những công cụ, đến căn phòng cũng bị tôi làm xáo trộn hết.

Đột

nhiên mây biến sắc, tất cả tỳ nữ nhìn thấy tôi phải ôm đầu chạy, chạy

tán loạn chạy nhanh hơn cả thỏ, chỉ có cô gái tên Oa Oa, bộ mặt đau khổ

đi phía sau tôi không ngừng kêu gào: “Miêu Miêu đại nhân, cô kìm chế một chút, cái lọ hoa đó (và bàn, ghế) đều là những thứ rất quý đấy! Thần

Quân quay về sẽ tức giận đấy!”

Tiểu Lâm đi đến vỗ vào vai cô ta và nói: “Kệ cô ta, lần này đợi Thần Quân trở về xử lí, kệ cô ta làm loạn đi.”

Tôi không thèm để ý đến họ, chỉ muốn tiếp tục tung hoành, đến lúc mệt tôi

mới dừng tay trèo lên cái cây to phơi nắng, tiện thể nhìn về phía xa,

trong lòng thấp thỏm không yên đợi Bích Thanh Thần Quân về, muốn xem anh ta có tức giận không.

Khi mặt trời xuống núi, cuối cùng anh ta

cũng cưỡi con Kì Lân trở về, tôi vội vàng trốn sau đám lá, len lén nhìn

anh ta, thấy trong mắt anh ta sự mệt mỏi và phiền não.

Anh ta

đang phiền não gì thế? Tôi vẫn chưa bắt đầu suy nghĩ vấn đề này, sau khi anh ta đi vào phòng, nhìn mặt đất bừa bộn, lo phiền trong mắt đã biến

thành sự thịnh nộ, ánh mắt như có lửa, dường như lúc nào cũng có thể đốt cháy được cánh đồng.

Đột nhiên tôi thấy có chút sợ hãi, vội vàng né dấu thân mình, không muốn bị phát hiện.

Tiểu Lâm tiến lên phía trước, bẩm báo từng việc từng việc tôi làm, Bích Thanh Thần Quân nén lại mấy cái thở dài , hỏi “Cô ta hiện giờ đang ở

đâu ?’’

Tôi vội vàng bám chặt lấy cành cây , nhìn Tiểu Lâm bối rối lắc đầu, cầu nguyện nghìn vạn lần không bị bắt .

Đáng tiệc là không đươc như thế, Bích Thanh Thần Quân chỉ cần hơi thoáng

qua, thì phát hiện tôi ở đâu, khuôn mặt tối sầm nói với tôi: “Xuống

đây.”

“Không xuống .”Tôi lắc đầu.

“Ta sợ bị đánh!’’ Tôi tuyệt vọng lác đầu, nhất quyết không di chuyển .

Anh ta chau mày nói “Ngươi vốn biết là việc này sẽ bị ta đánh, sao nhà ngươi còn làm ?’’

“Vì …vì…’’tôi nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng la lên “Vì ngươi không để ta ngủ cùng !Ta tức giận đấy !”

Tôi hét lên một tiếng rất to, những người có mặt ở đó, đột nhiên rơi vào sự im lặng, rất nhiều người không nói gì.Sau một lúc , đột nhiên có người

bịt miệng cười khúc khích, Tiểu Lâm không ngừng ngăn chặn tiếng cười của họ, nhưng biểu hiện của Bích Thanh Thần Quân như hóa thạch, trên mặt

anh ta bắt đầu ửng đỏ.

“Vậy…Vậy là lí do đó à?” Anh ta lắp ba lắp bắp nói.

Tôi gật đầu rất nghiêm túc.

Bích Thanh Thần Quân quét ánh mắt đằng đằng sát khí một vòng làm họ lập tức

ngậm miệng lại không dám cười nữa, sau đó bay lên cây, một tay túm lấy

tôi, đưa xuống.

“Meo woo… Meo woo…” Tôi vừa giãy giụa vừa gào lên bi thương.

Bích Thanh Thần Quân lạnh lùng nói với đám người đứng xung quanh đó: “Tất cả các ngươi lui hết xuống cho ta!”

Lập tức đám người đó tản đi rất nhanh, trong nháy mắt đã không thấy đâu

nữa, chỉ còn lại một mình Tiểu Lâm vẫn đứng ở đó chưa đi, anh ta bước về phía


XtGem Forum catalog