
heo
bóng dáng nhi tử rời đi.
“Ta đi tìm Nương nhi, nếu tìm không thấy Nương nhi, đời này
ta không bao giờ nữa bước vào gia môn này một bước!”
Nói được làm được, Thượng Quan Ngự Phong không quay đầu
lại nghênh ngang đi.
“Phong nhi — a…… Trời…… Trời ạ! Trời ạ –” Lí thị trợn mắt
há hốc mồm nhìn theo.
Có lẽ Lí thị đã tính sai , nàng vạn vạn cũng không lường
trước sự tình sẽ phát triển thành cục diện thế này.
Ban đầu kế hoạch của nàng là chờ ba năm sau, Thủy Vũ Nương
mang
theo hài tử trở về nhận thức tổ tông, Thượng Quan Ngự
Phong sẽ giận
dữ hưu nàng, bất quá……
Lí thị nhưng lại tiền mất tật mang!
Đầu tiên là mất đi tức phụ nhi, sau lại ngay cả nhi tử
cũng rời bỏ mình!
Thật sự là người tính không bằng trời tính.
Dùng chiêu ngoan độc này mà vẫn không thể khiến nhi
tử quên Thủy Vũ Nương, đối mặt với đả kích như vậy, Lí thị tựa như ngũ lôi
oanh đỉnh , tan xương nát thịt.
Không chỉ mất niềm tin nàng vất vả gây dựng, mất cả
công
bồi dưỡng nhi tử mà ngậm đắng nuốt cay, từng ấy năm
trôi qua, trả giá của nàng chỉ đổi lấy đại giới bi thảm như vậy……
Nàng đến tột cùng đã làm sai cái gì? Nàng đến tột cùng sai ở
đâu?
Lí thị trầm ngâm tự hỏi chính mình……
Đêm nay , một mình Lí thị bi thương không chợp mắt
thẳng đến khi bình minh lên ….
~ ~ ~
Tuấn Tiêu Dương cùng Hoa Điệp Nhi thật vất vả mới có tin tức
của
Thủy Vũ Nương, không tiếc lặn lội đường xa đến đây, không
ngờ lại
phải mất hứng quay về.
Trên đường hồi phủ, phu thê bọn họ bàn chuyện Thủy Vũ
Nương, tính trước tìm gian khách điếm nghỉ ngơi, tìm hiểu chút ít mới
khởi hành trở lại kinh thành.
Ngay tại lúc đó, phía chân trời đột nhiên hiện lên một đạo
lôi
quang, ầm vang một tiếng, mưa to bắt đầu trút xuống , Tuấn
Tiêu
Dương vội vàng sai người đem kiệu nâng tiến vào một ngôi
miếu đổ nát.
“Gia, xem ra đêm nay ủy khuất chàng , chúng ta trú tạm
ngôi miếu đổ nát này rồi.” Hoa Điệp Nhi đi đến bên cạnh tướng công.
Tuấn Tiêu Dương ôm đôi vao nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng hôn
lên
trán,“Nha đầu ngốc, có nàng cùng ta, cho dù ăn ngủ đầu đường,
ta vẫn
là nửa điểm cũng không cảm thấy ủy khuất.”
“Gia……” Hoa Điệp Nhi si ngốc ngóng nhìn tướng công, mặt đỏ
bừng.
Bỗng có một cô nương kéo một nữ tử bụng bầu từ bên
ngoài tiến vào.
“Di? Nàng không phải Thủy Vũ Nương sao!?” Hoa Điệp Nhi liếc
mắt một cái liền nhận ra bạn tốt, không khỏi kinh hỉ kêu ra tiếng, lập tức
rơi nước mắt vui sướng.
Thủy Vũ Nương nghe thấy có người ở gọi tên của nàng, theo bản
năng
ngẩng đầu lên, vừa thấy là Tuấn Vương gia cùng Hoa Điệp Nhi,
Thủy Vũ
Nương trong khoảng thời gian ngắn quả thực không thể tin
vào hai mắt
chính mình.
“Nương nhi, chúng ta tìm ngươi rất khổ a!” Hoa Điệp Nhi
xông lên phía trước, một phen ôm chặt Thủy Vũ Nương.
“Điệp Nhi, thật là ngươi sao?” Thủy Vũ Nương cũng nhịn
không được nấc lên, dơ tay gắt gao ôm Hoa Điệp Nhi.
Kế tiếp, ba người sóng vai ngồi ở trong ngôi miếu đổ nát, Thủy
Vũ
Nương kể lại chuyện mình gặp phải trong thời gian qua
, một chữ cũng không bỏ sót, khi nhắc tới chuyện thương tâm ấy, Thủy
Vũ
Nương lại tuyệt vọng âm thầm rơi lệ.
Hoa Điệp Nhi vạn phần đau lòng , hai mắt lưng tròng lệ.
“Nương nhi, ngươi và Tiểu Nhạn Tử chưa có nơi trú ngụ,
hơn nữa
hiện nay ngươi lại đang có hài tử, không thể không an
bài thỏa
đáng, không bằng ngươi tạm thời hồi vương phủ đi! Cứ như vậy,
Điệp Nhi
sẽ có bạn, mới sẽ không luôn mồm nhắc muốn ta đi tìm
ngươi.” Tuấn
Tiêu Dương thấy nương tử khóc châu lệ không ngừng, vạn phần
không muốn
cùng không đành lòng, liền mở miệng đề nghị.
“Gia, ta sao có thể không biết xấu hổ mà quấy rầy các
ngươi……” Thủy Vũ Nương lắc đầu cự tuyệt.
“Ngươi nói gì vậy đâu! Tuấn vương phủ không phải là nơi
ngươi
lớn lên từ nhỏ sao.” Hoa Điệp Nhi bất mãn chu cái miệng
nhỏ nhắn đỏ
bừng,“Ngươi hiện nay gặp chuyện không như ý, đương nhiên
phải về
nương gia rồi( nhà mẹ đẻ), Tuấn vương phủ chính là
nương gia của
ngươi , cho nên ngươi tới vương phủ chính là chuyện
thường tình.”
“Đúng vậy, Nương nhi, ngươi phải nhớ kỹ chuyện này, Tuấn
vương
phủ là nương gia của ngươi, ngươi quay về nương gia là
việc thiên kinh địa nghĩa, không có gì là không ổn cả.” Tuấn Tiêu Dương ngọc
thụ lâm
phong tao nhã tươi cười.
Nghe vậy, Thủy Vũ Nương cảm động, càng khóc lớn hơn, nàng
vô
cùng cảm kích trượt hai đầu gối quỳ trên nền đất
trước mặt bọn
họ.
“Gia, Điệp Nhi, đại ân đại đức của các ngươi, Nương nhi sẽ
ghi nhớ trong lòng, cả đời không dám quên–”
~ ~ ~
Thế giới rộng lớn , giữa một biển người thế này ,
muốn tìm ra một người đâu phải dễ dàng ?
Lúc này đây, Thượng Quan Ngự Phong muốn lật tung cả
đất Trung thổ, vô luận như thế nào cũng muốn tìm ra Thủy Vũ Nương.
Đang trên đường đi tìm nàng, bỗng một ngày,hắn đột
nhiên nhận được bồ câu đưa thư của Tuấn Tiêu Dương gửi