
Sáng thứ hai, vừa đi vào kí túc xá đơn vị, Mạnh Vân Cận liền nhìn thấy có đến mười mấy chiến sĩ cao lớn mặc quần áo xanh lá cây đang khiêng bàn ghế ra ra vào vào, bên cạnh là mấy cán bộ chỉ huy.
“Nhà ai đang dọn nhà à?” Mạnh Vân Cận tò mò hỏi một đồng nghiệp.
Mấy đồng nghiệp cho cô biết, ngày mai sẽ có nhân vật lớn đến thị sát, sáng sớm cấp trên đã thông báo cho các bộ môn quét dọn vệ sinh, buổi chiều lãnh đạo tổ chức kiểm tra, kiểm tra xong nếu thấy không đủ tiêu chuẩn sẽ bị phạt.
“Bao nhiêu nhân vật mà phải điều động đến chúng ta như vậy sao?” Mạnh Vân lầm bầm lầu bầu.
Ngành này của họ là một bộ phận của bộ chính trị hải quân, thuộc đơn vị một, tiếp qua bao nhiêu lãnh đạo đếm không hết, nhưng cô ở chỗ này làm việc đã hai năm rồi, chưa từng thấy tình hình bận rộn như thế này bao giờ.
Đừng xem thường phòng làm việc không lớn, cũng chỉ có hai người cùng làm việc, nhưng vật trái vật phải rất nhiều việc, Mạnh Vân Cận cùng với đồng khoa Diêu Phức Vân bận rộn cho tới trưa, sửa sang lại đống tài liệu lung tung cùng với tài liệu và đồ dùng, lau bàn, quét sân kéo đất, mệt mỏi đau lưng mới vệ sinh xong.
“Đến giờ nghỉ rồi, em đến phòng ăn ăn cơm chị có đi không?” Vân Cận nhìn đồng hồ một cái rồi quay sang hỏi Diêu Phức Vân.
Diêu Phức Vân sửa sang lại mọi thứ một chút rồi lắc đầu “Chị đi không được, xương sống thắt lưng, không biết có phải vừa rồi mang chậu hoa dùng quá sức hay không mà giờ đau quá”.
"Để em giúp chị mua thức ăn mang về, chị chính là quá thiếu hụt vận động, không giống em mỗi ngày làm xong việc nhà lại còn phải chăm sóc con, con em nghịch lắm, chị không phải chưa gặp qua, chỉ cần nó về nhà em quả thật là thở cũng không có thời gian.” Vân Cận vỗ vỗ áo khoác quân trang, treo lên rồi bước tới phòng ăn.
Hai mặn một chay, thức ăn cơ quan bộ đội trước giờ không tệ, nhất là mấy năm này xây dựng khoa học kĩ thuật khiến quân đội mạnh mẽ, quốc gia cũng tăng chi phí trong quân lên,điều này cũng đưa đến cuộc sống của tất cả quân khu, đơn vị quan binh cơ tầng đều được đề cao.
Có lẽ làm vệ sinh tới trưa nên mọi người đều đói bụng, trong phòng ăn đầy ắp người, nhiều người lượng cơm ăn cũng tăng lên, ngay cả Vân Cận cũng ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm, ban cấp dưỡng gặp tình hình này không thể không lại mang thêm một nồi cơm điện to ra ngoài.
“Mọi người có biết ngày mai là ai tới thị sát không?”
“Nghe nói là Phó Chủ Tịch quân ủy Tạ, bộ trưởng sắp xếp, đi cùng là người đứng đầu hải quân, về phần mấy người khác thì không rõ lắm.”
“Oa, đúng là toàn những nhân vật lớn”
Mấy đồng nghiệp bên cạnh nói chuyện phiếm, Vân Cận nhân tiện nghe mấy câu cũng không để trong lòng, nhớ tới Diêu Phức Vân còn đói bụng cô vội vàng ăn xong cơm rồi còn mang thức ăn về.
Trong phòng làm việc, Diêu Phức Vân vừa ăn thức ăn vừa nói: ”Thức ăn này thật cũng không tệ, đã vượt tay nghề của lão Triệu nhà chị rồi, Vân Cận, chồng trước của cô nấu ăn ngon không?”
Anh? Anh có thể phân rõ tương dầu mắm muối mới là lạ!
Vân Cận nói thầm ở trong lòng, ngoài miệng lại nói:”Em không có cái phúc phận ăn đồ ăn của anh ấy làm, em kết hôn với anh ấy hơn một năm, ngay cả cửa nhà bếp đi đằng nào anh ấy cũng không biết, mình không biết làm, ngược lại xoi mói lại rất giỏi.”
“Khó trách cô và anh ta không thể cùng nhau đi tới cùng, loại đàn ông này chính là loại thiếu dạy dỗ, bỏ được thì bỏ đi, chị giới thiệu cô người tốt hơn anh ta. Lão Triệu có một người bạn là bác sĩ, tuổi cũng xấp xỉ cô, cũng đã li dị, cô có hứng thú đi xem mắt không?”
Diêu Phức Vân hơn 40 tuổi, luôn luôn là người nhiệt tình, thường muốn giới thiệu đối tượng cho Vân Cẩn,nhưng cô lại không biết, Vân Cẩn tuy để ý thân phận đã ly dị của mình nhưng cũng không quá quan tâm, cô mỗi ngày chỉ nghĩ xem nuôi con thế nào cho tốt, sắp xếp lại nhà cửa sau khi thằng bé phá phách.
Biết chị ấy là có ý tốt, Vân Cẩn cũng không thể không nói vài câu khách sáo với người ta: "Chị Diêu, em hiện tại nào có tâm tình đó, một người đã đủ mệt rồi, chờ con em lớn lên một chút rồi hẵng nói.”
Nghe được Vân Cẩn không yên lòng ừ một tiếng, Diêu Phức Vân biết cô không đồng ý xem mắt bèn khuyên nhủ: "Gặp mặt một lần cũng không có gì đáng ngại, còn có cơ hội biết thêm một bạn mới, cô bây giờ cả ngày đều lo cho Tung Tung, một chút xã giao cũng không có, vẫn chưa tới ba mươi tuổi mà người đã già nua lẩm cẩm như bà già vậy, chị là muốn tốt cho cô mới nói, cô không thể tiếp tục như vậy được, ly hôn không có gì lớn, chỉ cần có cái nhìn đúng thì cuộc sống vẫn tràn đầy màu sắc.”
Khuyên như vậy đã mấy ngày, mỗi ngày mấy lần làm cho Vân Cẩn nghe đã thuộc lòng, nhưng thái độ của cô vẫn thủy chung như một, không phản đối cũng không phụ họa, nghe tai này ra tai kia.
Ngắm chậu hoa trên bàn, tầm mắt Vân Cẩn dừng ở đó, nhưng tư tưởng cũng không biết đã bay tới nơi nào.
Diêu Phức Vân nói chuyện miệng lưỡi đã khô đắng, lại thấy cô bày ra bộ dáng không nhúc nhích, chỉ biết cười khổ một tiếng, con bé này, vẫn chưa nghĩ thông suốt, nếu không thì chính là cô ấy còn nhớ thương chồng trước.
Vận Cẩn là từ đơn vị khác chuyển về