
đơn vị này, lúc chuyển đến trên sơ yếu lý lịch điền ly dị, vậy mà trong đơn vị lại không người nào biết chồng trước của cô làm nghề gì, Vân Cẩn cũng chỉ nói với người khác chồng trước của cô là một quân nhân bình thường.
Diêu Phức Vân lại biết, lấy gia cảnh của Vân Cẩn mà nói chồng trước sẽ không đơn giản, đơn vị này của họ là cơ quan tốt nhất trong ngành hải quan, có thể đi vào, không phải con cái của các cấp lãnh đạo thì chính là nhân tài nghiên cứu khoa học nòng cốt được quốc gia bồi dưỡng. Tóm lại một câu, vợ trước của quân nhân bình thường, không thể nào từ một đoàn kinh kịch bình thường bước vào nơi này.
Vân Cẩn trước đó đảm nhận biên đạo trong một đoàn kinh kịch, đây là trong một lần liên hoan cô có nhắc tới với Diêu Phức Vân, khi đó cô vừa tới đây không lâu, vẫn còn rất cẩn thận, cô rất ít khi nhắc tới gia đình.
Nhưng chỉ trong những lần nói chuyện như vậy, Diêu Phức Vân liền hiểu được, Vân Cẩn kết hôn rất sớm, cưới được hơn một năm, cô dâu mới gây gỗ dữ dội, con Vân Cẩn lúc này mới đẻ được nửa năm, Vân Cẩn liền đề nghị ly hôn. Sau khi ly hôn cô lại một mình nuôi con, hiện tại đứa bé đã hơn hai tuổi rồi.
Vân Cẩn thật sự không phải người nói nhiều, Diêu Phức Vân đã thử hỏi mấy lần, đều bị cô lấp liếm cho qua, vì vậy Diêu Phức Vân nắm chắc, đừng xem Vân Cẩn bình thường âm thầm, nhìn có chút khờ, nhưng trong lòng có không ít ý định, nếu cô không muốn nói, đừng mong ai hỏi được.
Buổi chiều học tập chính trị rất khô khan, mí mắt Vân Cẩn đã muốn cụp xuống, nhịn được hơn một giờ rốt cuộc không thể nhịn thêm được nữa đã ngủ gật.
Đêm hôm trước cô đồng ý với tiểu ma đầu chơi trò chơi tới rạng sáng, buổi sáng sáu giờ lại phải rời giường đưa nó đi nhà trẻ, buổi chiều hai ba giờ chính là thời gian dễ dàng mệt rã rời nhất.
“Xin những đồng chí khác chỉnh đốn thái độ đoan chính, làm sao có thể lim dim ngủ trong lúc học tập chính trị, thật là quá đáng rồi.” Chính ủy Hạ Văn Mục mặc dù không điểm danh, nhưng mà ánh mắt lóe sáng nhìn xuyên qua mấy trăm bóng người hướng về phía cô.
Vân Cẩn dường như không nghe thấy lời nói của Hạ Văn Mục, vẫn còn lờ mờ mơ hồ, Diêu Phức Vân đưa cùi trỏ thọc cô một cái, hạ thấp giọng: "Đừng ngủ, chính ủy gọi tên cô kìa”.
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, Hạ Văn Mục đã xác định mục tiêu, bắn bom: "Mạnh Vân Cẩn----------“
“Có!” Vân Cẩn đáp một tiếng. Không biết tại sao, cô phản ứng theo bản năng thét lên.
Hội trường nhất thời có người cười ầm ra tiếng. Hạ Văn Mục tằng hắng một tiếng nhưng không tiếp tục phê bình Vân Cẩn mà chờ một lát rồi lại bắt đầu đọc 18 giảng nghĩa lớn.
Đồng chí chính ủy thầm nhủ trong lòng, cô gái này không biết có bối cảnh gì, vào đơn vị cũng chưa lâu, luôn lơ mơ thế, rõ là cái loại mà mọi người hay nói. . . Trong cơ quan không phải là không có những hạng người không có lý tưởng, không đảm đương nổi công việc, nhưng cũng không phải loại kém nhất.
Vậy mà sao lại có loại người này, nhìn thấy cô thật là hết cách rồi. Mạnh Vân Cẩn từ ngày vào đơn vị trở đi, có người nhiều chuyện điều tra bối cảnh sau lưng cô nhưng không có người nào tra ra được cô chui ra từ đâu.
Điều này làm cho người khác thấy rất kì quái, nhưng cũng không người nào đặc biệt nghiên cứu.
Hạ Văn Mục cũng từng xem qua tư liệu về Vân Cẩn, thấy cô viết tình huống gia đình cha là diễn viên kinh kịch, nghe tên cũng không phải là không có chút danh tiếng nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây. Các chính ủy cấp cao cũng không cảm thấy gia đình biểu diễn kinh kịch thì có bối cảnh sâu đậm gì.
Bên trong đơn vị, không có bối cảnh luôn là người thua thiệt, vì vậy Hạ Văn Mục mới to gan điểm danh Vân Cẩn trong buổi họp, rồi lại không muốn đắc tội với cô, châm ngôn của hắn là làm người phải để lối thoát cho mình.
Ý thức được mình ngủ gật trong buổi họp nên bị điểm tên, Vân Cẩn như đưa đám mất mấy giây, nhưng mệt mỏi lại lần nữa kéo đến. Lần này cô đã có kinh nghiệm, ngón tay dùng sức véo tay phải mình phòng ngừa mình lại ngủ gật lần nữa.
Thật vất vả nhịn đến lúc tan việc, Vân Cẩn rời đơn vị, đồ ăn trong nhà không còn nhiều lắm, cô phải qua chợ trước mua thức ăn. Trước kia cô đều đi chợ với con, sau lại thấy như vậy không được, mỗi lần vào chợ tên nhóc kia liền chạy loạn, không phải muốn mua cái này thì là muốn ăn cái nọ, không đồng ý nó liền ăn vạ, Vân Cẩn tức đến muốn đá vào mông nó.
Mua thức ăn xong từ chợ đi ra, Vân Cẩn suy nghĩ một chút rồi đi đến tiệm hoa bên cạnh mua một bó Hương Tuyết lan.
Lọai hoa này lúc đầu được trồng ở Hà lan, để được rất lâu, hoa rất đẹp lại có mùi hương thơm ngát, làm lòng người thật vui vẻ thoải mái, giống như mệt mỏi ban ngày cũng được mùi hương này xua tan đi hết.
Trong vườn trẻ Tiểu Ban, có một đứa bé đang tung tăng ngồi trên chiếc ghế nhỏ ngước mắt lên chờ mẹ tới đón. Những đứa trẻ khác đã có người nhà tới đón chỉ còn mình nó.
Thấy mẹ đi vào, nó tung tăng như được thả tù nhiệt tình chạy về phía cánh tay mẹ, tỏ vẻ thật thân thiết dù mới chỉ một ngày chưa gặp mẹ.
“Mẹ Tung Tung, ngày mai các giáo viên trong trường đi họp, cho nên ngày mai các em được nghỉ một ngày.” T