
ời, từ trong người lấy ra một danh thiếp.“Ngày mai mang
theo danh thiếp này đến công ty tìm ta, mặc kệ nợ nần bao nhiêu, ta sẽ
cùng nhau giải quyết.”
“Đình Tú!” Nàng lập tức ở phía sau đưa hắn áo khoác. Hắn thực có lệ vỗ vỗ đầu nàng.“Namnhân bàn chuyện, ngươi ngoan một chút.”
Hướng Chủ Ân không khỏi bất mãn coi thành cái tiểu hài tử.
“Xem ra ngươi hẳn là có thể một lần thường thanh nợ nần.” Đi đầu nam nhân xem hoàn danh thiếp sau, nói như thế.
“Đương nhiên, hiện tại có thể mời các ngươi trước ly khai sao?”
Những người đó nhìn hắn một cái, lập tức thản nhiên rời đi.
“Chuyện này thật sự là không liên quan
đến ngươi, không đạo lý muốn ngươi xử lý.” Đám người đi rồi, Hướng Chủ
Ân mở miệng, nho nhỏ thanh kháng nghị.
“Ngươi đã quên ta tối hôm qua nói những gì?” Hắn nhăn mặt lại.
“Nhưng là……”
“Tốt lắm, trước nhìn xem phụ thân ngươi có hay không bị đả kích đi.”
“Hẳn là không có, hắn còn đang ngủ.”
Hướng Chủ Ân đi đến giường bệnh nhìn lão ba nửa ngủ nửa tỉnh, nhìn hắn
trên người mắc ống dẫn thở, khuôn mặ trắng bệch không có sự sống trong
long nàng đau nhói.
Tông Đình Tú rũ mắt xem xét Hướng Cường
như trước môi trắng bệch không khỏi hơi nhíu khởi mi.“Như thế nào lão
cảm thấy của hắn khí sắc tựa hồ kém, nửa điểm khởi sắc đều không có?”
“Không biết.”
Hắn trầm ngâm, gọi bác sĩ đến, hai người liền trước tiên lui ra khỏi phòng, chờ bác sĩ kiểm tra xong vấn đề.
“Xin hỏi Hướng Cường tiên sinh trước mắt tình trạng rốt cuộc như thế nào?” Gặp bác sĩ vừa bước ra ngoài Tông Đình Tú liền hỏi
“Tình trạng của hắn không tốt lắm, nên làm phẫu thuật động mạch, tình trạng so với trước không tốt hơn.” Bác sĩ chủ trì nói.
Khóe mắt nhìn thoáng qua bạn gái khuôn
mặt đã tái xanh Tông Đình Tú lại hỏi:“Tuy rằng như thế, nhưng trước mắt
hẳn là không có gặp nguy hiểm đi?”
“Không thành vấn đề, hắn tuy rằng sức
khoẻ không tốt nhưng là coi như ổn định, chính là phải lại cùng bác sĩ
khoa tim mạch hội chẩn mới có thể tìm ra biện pháp thích hợp để phẫu
thuật.”
Bác sĩ vừa đi hắn lôi kéo Hướng Chủ Ân ở ngoài phòng bệnh ngồi xuống ghế.“Chủ Ân.”
“…… Ân?” Nàng cúi nghiêm mặt, cả người lạnh cả người.
“Có ta ở đây, đừng lo lắng.”
Nàng giương mắt thê hắn, cười đến có điểm miễn cưỡng.“Ân.”
“Ta sẽ trở về Mỹ giúp phụ thân ngươi tìm
bác sĩ khoa tim mạch tốt nhất đến, về phía ngân hang đã có ta chống đỡ
còn tiền thì ngươi không cần phải lo lắng, hảo hảo chiếu cố phụ thân là
tốt rồi.” Hắn ôm nàng, sưởi ấm cho nàng làm cho nàng biết bên cạnh còn
có hắn, nàng không cần sợ hãi.
“Cám ơn ngươi…… Ta thật sự không thể tưởng tượng tình huống không có ngươi.” Nàng đem mặt đặt lên vai hắn.
“Những lời này đủ ngọt, ta thích.”
“Người ta hiện tại sẽ nói với ngươi thật sự.”
“Ta xem như là đang nói đùa sao?” Hắn bĩu môi.“Trễ một chút, ta cùng ngươi trở về, đem phòng trả lại cho người ta.”
“…… Ngươi thật muốn ta ở tại nhà ngươi?”
“Không cần nhìn chằm chằm như vậy, trời
mới biết ngươi nháy mắt lại chạy đi nơi nào?” Xem nàng ngây ngốc thất
thần, hắn không nhin được cúi xuống hôn đôi môi đang hé mở của nàng.“Chỉ có cho ngươi đặt ở ta bên người ta mới có thể an tâm, còn có không cho
phép kháng nghị, ai nói trước ngươi gạt ta?”
Hướng Chủ Ân lại sửng sốt một hồi, nghe xong học theo ngữ khí của hắn nói “Tông tiên sinh, ngươi muốn thay ta gánh vác tất cả?”
Tông Đình Tú nhướng mày cười.“Hướng tiểu
thư, nhớ kỹ ngươi hôm nay nói qua trong lời nói, lại gạt ta một lần, ta
tuyệt đối sẽ trả cho ngươi gấp bội.”
“Mặc kệ có việc gì, ta nhất định sẽ tìm ngươi thương lượng.”
“Tốt lắm, như vậy là được rồi.”
Xác định tình trạng của Hướng Cường xong, Tông Đình Tú liền mang theo Hướng Chủ Ân về nhà, thu xếp lại đồ đạc của nàng
“Như thế nào chỉ có một ít đồ thế này?”
“Ta ở nhà một mình mà thôi, ba bữa đều ăn ở bên ngoài nên đương nhiên không có nhiều đồ.” Nàng cũng không quá quan trọng vấn đề, cơ bản chỉ
cần một ít đồ dung thôi cho nên đồ dung của nàng bất quá chỉ có cái bàn
máy tính cùng một số đồ linh tinh thôi.
Giúp nàng mang đồ về nhà mình, nhìn nàng tự nhiên bước vào phòng dành cho khách Tông Đình Tú cầm lấy tay của nàng.
“Đi đâu?”
“Khách phòng a, a đúng rồi! Ta đã quên đem chăn của ta lại đây.”
Hắn nhìn xem xét nàng, thình lình hướng cổ nàng cắn một cái làm nàng sợ tới mức lùi lại mấy bước.
“Ngươi làm gì?”
“Cắn ngươi.”
Vô nghĩa, ai mà chẳng biết!“Làm sao cắn ta?”
“Ngươi không ở trong phòng của ta tới phòng dành cho khách làm gì?”
“Không cần, Chris không phải cũng ở nơi này sao?” Nàng nếu cùng hắn ở cùng phòng, cảm giác thực không được tự nhiên.
“Ai nói ? Ngươi hôm nay có nhìn đến hắn sao?”
“…… Đúng nha, ngươi hôm nay cũng không có đi làm!”
Tông Đình Tú co rúm mí mắt.“Này không phải trọng điểm, ta tưởng là
nói cho ngươi, Chris đã ở tại kí túc xá công ty cho nên ngươi căn bản
không phải ở phòng dành cho khách, nơi này chỉ có chúng ta hai cái, chỉ có một giường một chăn ngươi không theo ta ngủ, muốn ngủ với ai?”
“…… Như vậy được không?” Bởi vậy, nàng tựa hồ sẽ bị Chris hiểu lầm càng sâu.
“Ai dám nói không tốt?”
“Nhưng là……”
“