
ch liệt lửa nóng hoan ái lại lần nữa triển khai…… “Bảo Oa, ngươi tính khi nào thì mới bằng lòng cho Liên Thiên mang ngươi
hồi phú dã tê mà cầu hôn?” (hình như “hồi phú dã tê” quay về nhà gái, ở
rể thì phải >.<)
Những lời này xuất phát từ miệng của Tô Nguyệt Linh, nàng ngồi ở ghế,
trong lòng ôm nữ nhi Mạt Mạt, trong lúc nhàn rỗi, các nữ nhân tụ lại tán gẫu vui vẻ, đột nhiên toát ra một câu như vậy.
“ Di? Đối ác! Chúng ta thiếu chút nữa đã quên việc này .”Tiểu Yêu đang
cùng các cô nương có tay nghề cao trong tộc học cách thêu hoa, nghe được lời nói của tẩu tử, cùng các cô nương dừng thảo luận, ngẩng đầu lên,
nhìn Bảo Oa.
“ Đúng rồi! Tính tính ngày, Bảo Oa cũng đã đến đây ba tháng, Linh Lang
tế (lễ hội cúng tế của Linh Lang tộc) cũng sắp đến, ngươi cùng Liên
Thiên ca hôn sự còn chưa định xong, đến lúc đó như thế nào kịp ở Linh
Lang tế thành thân nha?” đây là người từng bị Bảo Oa hiểu lầm là có
“quan hệ mờ ám” với Kích Liên Thiên, Vưu Na nói. Bụng của nàng bây giờ
cũng đã lớn, xem ra không lâu nữa sẽ cho Bàn Tử Cương làm phụ thân . Mà
từ lúc nàng mang thai, liền đặc biệt yêu thích việc ôm một cái Lang
Vương con, cũng chính là ca ca của nữ nhi song sinh mà Tô Nguyệt Linh
đang ôm trong lòng.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đem ánh mắt đặt ở trên người mình, Bảo Oa luôn luôn lớn mật, tự tin cũng khó tránh được thẹn thùng đỏ mặt.
“ Mấy người hỏi ta, ta làm sao biết? Hắn cũng không nói gì……”
Ngụ ý chính là nàng không phản đối ở Linh Lang tế cùng Kích Liên Thiên
thành thân, chính là ngại việc nam nhân vật chính không mở miệng, cho
nên nàng, dù sao cũng là một nữ nhi, không tiện nhắc đến.
Nghe vậy, Tô Nguyệt Linh trên mặt tràn đầy ý cười,“ ngươi cùng Liên
Thiên thật sự là một đôi trời sinh, hỏi hắn, hắn nói không dám bức
ngươi, sợ ngươi còn chưa muốn quay về hổ tộc. Hỏi ngươi thôi! Ngươi cũng tuyệt, hai câu nói liền đem vấn đề quay trở lại đặt trên người hắn, như thế nào? Các ngươi rốt cuộc là tính thế nào? Tính chờ bụng lớn, oa nhi
sinh ra trưởng thành, mới chịu thành thân?”
Bảo Oa cùng Kích Liên Thiên cảm tình liên tục ổn định phát triển, cho
nên hắn là thật không vội, cũng tính tiêu dao mấy ngày rồi mới cùng nàng trở về Hổ tộc, có thể chậm chút bị đại ca mắng, nàng đương nhiên cũng
không cần quá sớm trở về tìm mắng a!
“ Liên Thiên có đề cập qua với đại ca chuyện tương lai chúng ta có lẽ sẽ không thể tiếp tục ở lại Linh Lang tộc?”
“ Có nha! Đại ca nói, chỉ cần thường đem đứa nhỏ mang về đây chơi, nhị
ca có trở về hay không đều không quan trọng, à, còn nói đừng phụ rẫy ân
tình, tìm mới lạ là tốt rồi.”
Tiểu Yêu nhanh miệng cướp lời của Tô Nguyệt Linh đang tính mở miệng trả
lời, thậm chí nàng còn tinh nghịch, nhái lại khẩu khí của đại ca, ồm ồm
nói lại mấy câu đó, làm mấy nữ nhân xung quanh đều nhịn không được mỉm
cười.
Bảo Oa nghe xong hảo vui vẻ, vì cảm nhận được săn sóc của mọi người dành cho nàng mà cảm động.
Không nghĩ tới, trong lúc Bảo Oa cùng mọi người còn đang cười nói vui
vẻ, bàn luận sôi nổi, bên ngoài Lãng Nguyệt các đột nhiên náo nhiệt lên, không bao lâu, một cơn gió lạnh buốt liền theo ngoài cửa lớn quát tiến
vào.
Khi tất cả mọi người còn chưa kịp nhận ra, Bảo Oa đã rất nhanh đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng mặt hướng đại môn.
“Bảo Oa, ngươi làm sao thế……” Tô Nguyệt Linh quan tâm muốn hỏi, nhưng
lời còn chưa nói xong, tóc đã bị cuồng phong thổi tung, che cả miệng.
Trong phòng, gió ngày càng lớn, mọi người vội vàng dùng tay chặn lại váy đang muốn bị hất tung, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì,cho đến
khi nghe được Bảo Oa lớn tiếng quát lên.
“Ẻo lả! Ngươi còn dám đứng bên ngoài làm bừa, còn không mau dừng lại!”
Tiếng hô chưa dứt, cuồng phong đột nhiên biến mất vô hình, giống như chưa từng xuất hiện.
Bảo Oa tay chống thắt lưng, ánh mắt sắc bén trừng thẳng đại môn, bộ dáng tức giận, thập phần không bình tĩnh biểu lộ rõ ràng.
“ Hoàng công chúa của chúng ta, tiểu hôn thê thật đúng là ngoạn vui đến quên cả trời đất, không nghĩ về nhà ?”
Một bóng người theo tiếng nói ấm áp, ôn nhu như gió mùa xuân xuất hiện
trước đại môn, không phải Vân Chinh Phong còn có thể là ai? Dù sao cũng
không có được mấy người có khả năng dùng cái phương thức này xuất hiện ở Phúc lâm du cảnh đi?
“ Ngươi đừng múa mép khua môi trước mặt ta, ngươi dám nói là thực sự
không động thủ đi?” Bảo Oa mắt hạnh nheo lại, ánh mắt tràn đầy đề phòng, nguy hiểm nhìn tuấn mỹ nam tử từ đại môn đang dần tiến về hướng nàng.
“ Không cần động thủ, người ta có mắt, biết thức thời, nhìn khuôn mặt
của ta thực tự nhiên mà tránh ra nhường đường, cho nên nàng yên tâm, ta
không hề thương tổn một sợi lông tơ nào của tộc nhân trong tộc của nhân
tình nàng” Vân Chinh Phong vỗ vỗ áo choàng không hề vươn một chút tro
bụi, dùng ngữ điệu mềm nhẹ nói ra những lời ác độc làm Bảo Oa sinh khí.
“ Ta đã bị hạn chế là không cho phép ở Hổ tộc công kích chiến Hổ tướng
quân, nhưng người đừng có được đằng chân mà lân đằng đầu, nhìn cho kĩ, ở đây ai mới là thổ địa, còn có cái miệng của ngươi, ăn nói cho sạch sẽ
cẩn thận một