
âm phục a, thực không phụ danh xưng “công chúa xảo quyệt” nha!
“ Còn không đi, đứng ở chỗ đó làm tượng a?”
Nhàn nhã tựa vào trên giường, hướng về người đang đứng bên cửa, Hổ hoàng buông xuống một câu. Vân Chinh Phong nhận mệnh, quay người, Bảo Oa
không thấy thân ảnh, nhưng hắn vẫn xác định phương hướng rõ ràng, bóng
người cũng mất hút ở một dãy hành lanh gấp khúc.
Không hề nghe thấy tiếng bước chân, thân ảnh của Vân Chinh Phong đã xuất hiện gần bên cạnh Bảo Oa, thanh âm trong trẻo vang lên bên tai nàng.
“ Ngươi không phải nói muốn đổi tân Hổ hoàng sao? Như thế nào còn muốn đi hái cây “vạn tuế tử trăm độc”?”
Hiện tại, phương hướng nàng đi tới, hắn cũng sẽ không nhận sai, rõ ràng là hướng để tới bí cảnh.
Biết rõ lời nói của nàng trong lúc tức giận mà nói ra, nhưng Vân Chinh
Phong chỉ cần nhất thời nửa khắc không thừa dịp mà trêu chọc nàng, toàn
thân sẽ ngứa ngáy khó chịu giống như bị trùng cắn.
“ Nếu có biện pháp, ta đầu tiên chữa trị chính cái miệng thối của ngươi!”
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, cùng là một lời nói, nếu như từ
miệng một người khác nói ra, khẳng định sẽ không làm cho nàng tức giận
đến giơ chân. Nhưng chỉ cần là Vân Chinh Phong nói ra, cho dù là một câu thực bình thường, cũng có thể dễ dàng làm nàng phát hỏa.
Đông chuyển tây quải, từ Đông cung đi đến Tây cung, sau chuyển tới Nam
Cung, cuối cùng xuất hiện một thần đàn, Bảo Oa dừng cước bộ, một thạch
điêu (con ưng bằng đá) đứng sừng sững trước thần đàn thấy có người đến,
hai mắt đột nhiên lóe sáng, bắn ra hào quang.
Nàng nâng cánh tay lên, mười ngón nhất hạp, miệng thì thào niệm một chú ngữ bằng một thanh âm không rõ ràng.
Sau đó thạch điêu trong mắt ngân quang càng lóe mạnh, bất chợt bay lên
cao, phóng ra một luống ánh sáng bảy sắc chói mắt, thẳng tắp chiếu rọi
xuống mặt đất.
Vốn là mặt đất đang bằng phẳng, hào quang chói lọi vừa chiếu rọi xuống,
lập tức mở ra một bí đạo, sau đó xuất hiện một cầu thang theo hình xoắn
ốc dẫn xuống mật động, Bảo Oa thấy cầu thang xuất hiện đồng thời đình
chỉ niệm chú, quay đầu nhìn Vân Chinh Phong liếc mắt một cái, liền dời
bước về phía trước, theo bậc thang đi vào bí động.
Khi hai người bọn họ vừa theo cầu thang xoắn ốc biến mất khỏi mặt đất,
hào quang chói lọi cũng biến mất, thạch điêu cũng quay về chỗ cũ, khôi
phục bộ dáng ban đầu, mặt đất trở lại nguyên trạng bằng phẳng.
Mà cầu thang kia tựa hồ vô chỉ tẫn hướng dưới kéo dài, theo bộ pháp của
nàng, mỗi khi nàng xuống một bậc, không gian bên dưới lại bật sáng một
tầng, hai người một trước một sau , tổng cộng bước xuống sáu trăm mười
hai bậc thang, trước mắt xuất hiện một đường hầm thẳng tắp.
Hai bên vách đường hầm có khắc vô số hình vẽ: cầm thú chim muông, kì hoa dị thảo, tất cả đều khắc họa rất rõ ràng, không một giống loài nào bị
bỏ sót. Những hình vẽ được khắc họa sinh động, mang theo đủ loại biểu
cảm, nhưng thỉnh thoảng lại có một vài lổ trống, những lỗ hỏng này dường như trước đây đã từng có hình, nhưng dường như đã bị ai đó bào xóa, tạo thành khiếm khuyết.
Đó là dấu vết biểu thị cho một tộc loài đã bị diệt sạch, là khoảng trống thương tâm đau lòng, cũng là hậu quả mà phàm nhân ngu muội đã làm nên.
Đi qua đường hầm thật dài, Bảo Oa cùng Vân Chinh Phong đi đến một ngã ba đường, Bảo Oa không chút do dự cất bước đi vào trong thông đạo bên
ngoài có khắc một hình thoi trên đá.
“ Ta nhớ rõ lần duy nhất ngươi gặp qua cây “vạn tuế tử trăm độc” là ở
thời điểm ngươi ba, bốn tuổi…… Đại ca của ngươi chỉ có một cái mệnh nha! Ngươi đừng có không cẩn thận, sẽ đem cái mạng nhỏ của đại ca ngươi làm
xong đời rồi!” Vân Chinh Phong chắp tay sau lưng, duy trì khoảng cách
hai bước, đi theo phía sau Bảo Oa.
Bảo Oa quay đầu, tà nghễ nhìn Vân Chinh Phong. liếc mắt một cái mới quay đầu lại, “nói thật đi, ẻo lả, ngươi và đại ca ta rốt cục có phải có gì
mờ ám không? Đừng tưởng rằng ngươi “lấy vải thưa che mắt thánh” có thể
qua mặt đươc ta, nếu không ngươi thật sự không quan tâm an nguy của đại
ca, ngươi sẽ không mạo hiểm xông vào Phúc lâm cấp đem ta trở về?”
“ Ngươi không nghĩ tới…… Có lẽ bởi vì ta thương nhớ ngươi nên mới phụng
lệnh đi đón ngươi sao?”ngữ khí vẫn là bất cần đời, ngả ngớn không thôi.
Bảo Oa cười lạnh vài tiếng xem như cho hưởng ứng,“ Suốt ngày chưa từng đứng đắn!”
Lời nói vừa dứt, bóng tối trong bí đạo cũng bị đẩy lùi, ánh sáng bắt đầu làm lóa mắt, sau một lúc nhìn trong ánh sáng mờ, chưa kịp thích ứng thì dưới bàn chân cảm giác được sự thay đổi độ cứng của mặt đất, “mặt đất”
này mềm mại hơn, có độ lún, còn có vô số hạt cát.
Không khí xung quanh cũng thay đổi hoàn toàn, ẩm ướt, mang theo bị mặn
của muối, không khí tràn vào phổi, mang theo sự mênh mông vô hạn, cảm
nhận về khứu giác vừa trôi qua, đập vào mắt là trùng điệp những ngọn
sóng nối nhau xô vào bờ, một maù xanh mát rượi, ánh sáng chan hòa, sắc
xanh hòa cùng sắc trắng của bầu trời không gợn một áng mây, mênh mông
trải dài, không có điểm dừng……(ta chém^^)
Trước mắt là những cảnh tượng hùng vĩ như thế này, không phải đại hải còn có thể là cái gì?