
ử như vậy.
“Các ngươi làm sao tới nơi này?” Bạch Nhiễm liếc nhìn Phượng Cửu, phát hiện
tình huống của hắn so với Ly Ương tốt hơn rất nhiều.
Nuốt vào Uẩn Linh đan Bạch Nhiễm ném tới, Phượng Cửu cảm giác đau đớn trên
người thoáng chậm một chút, mới mở miệng nói: “Chúng ta vốn là đi núi Bà La tìm
Hỏa Kỳ Lân, nhưng tìm khắp núi Bà La cũng không tìm được. Trên đường trở về đi
ngang qua ngọn núi Tam Đồ, tiểu Ương nhi nói ủ rượu thiếu nước suối Tam Xuyên
nên đã đi xuống lấy, ai ngờ lại gặp được Hỏa Kỳ Lân ở chỗ này.”
Nghe lời Phượng Cửu nói, Bạch Nhiễm cau mày, hỏi: “Tìm Hỏa Kỳ Lân? Các ngươi
tìm Hỏa Kỳ Lân làm gì?”
“Này, cái này...” Phượng Cửu liếc nhìn Ly Ương đã bất tỉnh trong ngực Bạch
Nhiễm, có chút bị làm khó.
“Nói đi, chuyện của nàng không có gì là ta không biết.” Thấy vẻ mặt Phượng Cửu,
trong lòng Bạch Nhiễm đã có suy đoán đại khái.
“Khí cực hàn trong cơ thể đại bá ta cần vật chí dương chí nhiệt trên thế gian
mới có thể loại trừ...”
“Tốt lắm, ta biết.” Không cần Phượng Cửu nói xong, Bạch Nhiễm đã hiểu tiền nhân
hậu quả của chuyện. Nha đầu này, nhất định là muốn máu tươi của Kỳ Lân. Vì
Phượng Hề, ngay cả mệnh cũng không cần? Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Nhiễm mơ
hồ có cỗ tức giận, chờ nha đầu này lành thương, hắn không thể không đè nàng
xuống, hung hăng đánh cái mông.
Bạch Nhiễm ngẩng đầu lên, liền thấy Hỏa Kỳ Lân đã lui vài bước, vẻ mặt đang đề
phòng nhìn mình chằm chằm.
“Không cần quả Viêm Tẫn?” Bạch Nhiễm nhướng mày, làm như không thấy sự đề phòng
của Hoả Kỳ Lân.
“Rống ——” Hỏa Kỳ Lân rống lên một tiếng với Bạch Nhiễm, chẳng qua cảnh cáo rõ
ràng chưa đủ.
Cẩn thận thả Ly Ương vào bên cạnh Phượng Cửu, Bạch Nhiễm đứng lên, đi tới trước
mặt Hỏa Kỳ Lân, gương mặt không vui, “Đem người của ta biến thành bộ dạng này,
ngươi còn có thể rống với ta?”
“Rống! Rống rống!” Hỏa Kỳ Lân trước chỉ chỉ Ly Ương, lại chỉ chỉ mình, mắt lộ
ra oan uổng. Trời ơi, rõ ràng là tiểu nha đầu này động thủ trước có được hay
không? Ai biết nàng giòn như vậy, dùng một chút xíu hơi sức liền gãy.
“Ngươi còn oan uổng? Nếu ta tới muộn một bước, nàng không phải là thành điểm
tâm hôm nay của ngươi rồi?” Quen biết vạn năm, Bạch Nhiễm rõ tính bướng bỉnh
của Hoả Kỳ Lân như lòng bàn tay, “Nha đầu này là ta tỉ mỉ nuôi mấy chục năm,
hôm nay không chỉ có bị ngươi đánh cho thành như vậy, còn kém chút bị ngươi ăn,
ngươi nói chuyện này làm sao bây giờ?”
Bạch Nhiễm tiến lên một bước, Hỏa Kỳ Lân liền lui về phía sau một bước, giống
như là gặp quỷ.
Xong rồi xong rồi, quỷ lòng dạ hiểm độc này nhất định lại muốn hãm hại ta. Hỏa
Kỳ Lân buồn bã kêu lên ở trong lòng. Con lão hồ ly này, chính là thừa dịp nó bị
phong ấn không cách nào hóa thân, trong tay lại nắm quả Viêm Tẫn nó cần, mỗi
lần đều không chút kiêng kỵ khi dễ nó như vậy. Khốn kiếp, giảo hoạt nhất đen
tối nhất không bằng cầm thú nhất trên cõi đời này đúng là con lão hồ ly này.
“Năm giọt máu tươi, chuyện như vậy bỏ qua, ta cũng sẽ cho ngươi quả Viêm Tẫn.”
Thấy Hỏa Kỳ Lân không có bất kỳ bày tỏ, Bạch Nhiễm nói.
“Rống ——!!” Vừa nghe đến năm giọt máu tươi, Hỏa Kỳ Lân tức giận hướng Bạch
Nhiễm rống lên. Con lão hồ ly này xem máu tươi là cái gì? Năm giọt a!! Vậy cũng
chính là năm trăm năm tu vi, còn không bằng một đao giết nó thống khoái!
Bạch Nhiễm nhướng nhướng mày, lại hỏi: “Không chịu? Vậy ba giọt?”
Hỏa Kỳ Lân nghiêng đầu sang chỗ khác, dứt khoát không nhìn tới con lão hồ ly
lòng dạ hiểm độc phổi đen ruột đen này. Hắn đây là lột da sao?
“Không chịu coi như xong, một đao đoạn tuyệt. Quả Viêm Tẫn này...”
“Rống!” Nghe được ba chữ quản Viêm Tẫn, Hỏa Kỳ Lân vội vàng quát. Người này bắt
được chân đau của nó uy hiếp nó! Đáng thương khắp thiên hạ chỉ còn dư lại một
cây quả Viêm Tẫn ở Thanh Khâu, càng đáng thương chính là nó đường đường thượng
cổ thần thú lại không thể không có quả Viêm Tẫn này!
“Rống rống ——” đối với ánh nhìn soi mói của Bạch Nhiễm, Hỏa Kỳ Lân không thể
làm gì khác hơn là thỏa hiệp. Bức ra ba giọt máu tươi, lúc này mới đổi lấy quả
Viêm Tẫn.
Thu ba giọt máu tươi, Bạch Nhiễm giao bình cho Phượng Cửu, dặn dò: “Ngươi trở
về núi Phượng Kỳ, giao cái này cho Phượng Hề. Ly Ương thì ta mang về Thanh Khâu
trước.”
Thoáng nghỉ ngơi, khôi phục chút nguyên khí. Phượng Cửu ngậm bình, bay về núi
Phượng Kỳ.
Mang Ly Ương đang hôn mê
về Thanh Khâu, bởi vì lục phủ ngũ tạng của nàng cơ hồ không có một chỗ nào còn
tốt, tay phải thiếu chút nữa cũng bị Kỳ Lân chân hỏa hủy diệt, Bạch Nhiễm không
thể không bỏ nàng vào trong hàn ngọc vạn năm từ từ ân cần săn sóc. Hàn khí của
hàn ngọc vạn năm dần dần truyền vào cơ thể, gương mặt vốn không có chút huyết
sắc nào của Ly Ương càng trở nên tái nhợt. Bạch Nhiễm đưa tay đặt ở đỉnh đầu Ly
Ương, rót thần lực dẫn hàn khí theo kinh mạch khai thông khắp nơi, thần lực ấm
áp xuyên vào trong cơ thể tu dưỡng tạng phủ gần như khô kiệt.
Tình huống như thế không biết kéo dài bao lâu, đợi đến khi thương thế bên trong
cơ thể Ly Ương căn bản ổn định lại, Bạch Nhiễm mới buông tay ra. Thấy tay phải
bị Kỳ Lân chân hỏa