Pair of Vintage Old School Fru
Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326160

Bình chọn: 8.5.00/10/616 lượt.

g.

“Oh.” Ly Ương không nói gì thêm, trong lòng rất muốn hỏi đến cùng là chuyện gì

xảy ra, rồi lại cảm thấy mình tựa hồ không có lập trường gì để hỏi. Dĩ nhiên,

nàng cảm thấy Phi Mặc cũng sẽ không nguyện ý nói.

Ngược lại Phi Mặc nhìn thấu nàng muốn nói lại thôi, nói: “Có lời cứ nói.”

“Ách, tại sao phải như vậy?” Lòng hiếu kỳ luôn chiếm ưu thế.

“Còn nhớ rõ thanh kiếm ta đoạt từ chỗ Ba Xà không?” Lần này Phi Mặc không tránh

né, coi như là cho nàng đáp án. Thấy Ly Ương gật đầu, Phi Mặc tiếp tục nói: “Ta

khống chế nó không được.”

Ly Ương mở trừng hai mắt, lại hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”

“Ngươi cứ nói đi?” Phi Mặc cười nhìn nàng một cái, cúi đầu ăn cơm.

Ly Ương phát hiện mình lại hỏi một vấn đề thật ngốc. Người ngồi ở chỗ này rồi,

đáp án không phải đã rõ rành rành sao?

Đợi đến khi Phi Mặc cơm nước xong, sắc trời đã tối xuống. Kêu tiểu nhị đi vào

thu thập tàn cuộc xong, Phi Mặc liếc nhìn Ly Ương vẫn còn ở bên trong phòng, có

chút kỳ quái hỏi: “Ngươi không phải về phòng của mình sao?”

Nghe được vấn đề này của Phi Mặc, ánh mắt của Ly Ương bỗng dưng trợn to. Gian

phòng mình sớm đã bị nàng trả, hiện tại chỉ còn dư lại phòng này. Vấn đề nghiêm

trọng như thế, nàng lại không nghĩ tới.

“Ta đã quên, ngươi trả phòng rồi.” Phi Mặc giống như là lúc này mới nhớ tới, vỗ

vỗ đầu ngây ngốc của nàng, an ủi, “Không có sao, ta đi xuống nói một tiếng với

tiểu nhị.” Nói xong, không đợi Ly Ương phản ứng kịp, Phi Mặc đã ra cửa.

Cũng không lâu lắm Phi Mặc đã trở lại rồi, bất quá sắc mặt của hắn có chút kỳ

quái.

“Hôm nay Du Nhiên cư đầy ngập khách rồi.”

Phi Mặc nói ra những lời này, Ly Ương liền hiểu rõ tại sao sắc mặt của hắn kỳ

quái như vậy. Ban đầu lúc Phi Mặc hôn mê, nàng hoặc là chạy khắp nơi bên ngoài

trừ yêu, hoặc là ngủ một đêm trên ghế dài. Xem ra hôm nay cũng chỉ có thể như

vậy.

“Không có sao, ta ngủ trên ghế dài được rồi.” Ly Ương thờ ơ nói.

“Không được.” Phi Mặc nhíu nhíu mày, trực tiếp bác bỏ ý tưởng của nàng.

Ly Ương sửng sốt một chút, kỳ quái nhìn hắn, “Nếu không làm sao bây giờ? Ngươi

chưa khỏe hẳn, cũng không thể để cho ngươi ngủ ghế chứ? Hơn nữa dựa vào thân

thể của ngươi, ghế còn không bị ngươi đè sập?”

Phi Mặc liếc mắt giường cách đó không xa, “Giường này rất lớn.”

“Này không tốt lắm đâu...” Lần này đến phiên Ly Ương có chút hết ý kiến, nàng

chưa rõ ý của Phi Mặc?

“Ngươi không tin ta?” Phi Mặc nhíu mày, trong mắt tựa hồ có chút không vui.

Ly Ương đầu lắc giống như trống lắc, “Làm sao có thể.”

“Vậy là được rồi, ta cũng sẽ không làm gì.” Phi Mặc nhìn nàng một cái, cắm đầu

cắm cổ đi ra ngoài cửa, “Ta đi bảo tiểu nhị chuẩn bị chút nước nóng tắm.”

Này, này! Đại ca, sao ngươi nói cái gì chính là cái đó? Ta còn chưa có đồng ý!

Ly Ương nhìn người đã đi mất, có chút hộc máu. Thôi, đến lúc đó nàng muốn ngủ

ghế, hắn còn có thể làm gì nàng?

Đợi đến khi tắm xong ra ngoài, Ly Ương phát hiện mình hoàn toàn sai lầm rồi,

sai quá thể, sai thật hồ đồ.

“Ghế đâu?” Mảnh đất để ghế rỗng tuếch, Ly Ương chỉ vào mảnh đất kia hỏi Phi

Mặc.

Phi Mặc đã nằm ở trên giường giương mắt nhìn nàng một cái, không trả lời vấn đề

của nàng, chỉ nói: “Tới đây.”

“Không cần! Ghế đâu?!” Ánh mắt Ly Ương sáng quắc chất vấn, đừng nghĩ lừa dối

ta!

“Ngươi cứ nói đi?” Phi Mặc tuyệt không để ý ánh mắt của Ly Ương, bình tĩnh hỏi

ngược lại.

Lần này đến phiên Ly Ương trầm mặc, loại chuyện như vậy tại sao Phi Mặc làm

được? Phi Mặc, chẳng lẽ ngươi bị thanh kiếm kia chiếm xác rồi hả? Cắn răng nhìn

Phi Mặc một lúc lâu, Ly Ương cuối cùng vẫn không bình tĩnh tự nhiên bằng hắn,

buồn bực nói: “Ta bảo tiểu nhị mang cái ghế tới đây.”

“Ly Ương.” Thấy Ly Ương xoay người ra cửa, Phi Mặc gọi lại nàng.

“Làm gì?” Ly Ương quay đầu lại, tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái.

Vừa dứt lời, trước người liền có thêm một bức tường người. Phi Mặc mới vừa rồi

còn ngủ ở trên giường đã đứng ở trước người của nàng. Ly Ương còn chưa có phản

ứng kịp, đã bị Phi Mặc bế lên, đi về phía giường.

“Phi Mặc, ngươi muốn làm gì?!” Ly Ương tức giận giãy giụa, phát hiện mình căn

bản không có thể tránh ra khỏi kiềm chế của Phi Mặc.

Ném Ly Ương tới giữa giường, Phi Mặc cũng lên giường, trầm giọng nói: “Đừng bắt

ta động thủ.”

Chỉ một câu nói như vậy, Ly Ương vừa định từ trên giường nhảy xuống dừng lại

động tác, chỉ có thể tội nghiệp nhìn hắn. Phi Mặc, người này rốt cuộc là muốn

làm gì? Nam nữ thụ thụ bất thân a...

“Ghế quá nhỏ, ngươi ngủ không yên.”

Ly Ương buồn bực nhìn hắn thật lâu, Phi Mặc mới rốt cuộc nhảy ra một câu.

“Ta sẽ không làm gì ngươi, ngươi lo lắng cái gì?”

Câu nói thứ hai ra miệng, Ly Ương cảm thấy vô cùng nổi đóa, tại sao từ trong

miệng hắn giống như là mình đang gây sự?

“Đi ngủ sớm một chút, sáng mai chúng ta còn phải lên đường.” Vỗ vỗ đầu nhỏ của

Ly Ương, Phi Mặc dập tắt đèn ở đầu giường.

Đèn dập tắt, Phi Mặc cũng nằm xuống, Ly Ương lại vẫn ngồi ở trên giường, buồn

bực mà rối rắm. Này hoàn toàn là bạo lực cường quyền. Càng làm cho nàng buồn

bực là, nàng căn bản không phản kháng được.

Qua thật lâu, Phi Mặc than nhẹ một tiếng,