
không có hứng thú đối với bọn họ, lực chú
ý cũng chuyển hướng Ly Ương. Nó rất cảm thấy hứng thú với nữ nhân núp ở phía
sau cây, trên người nàng tản ra một cỗ mùi vị rất dễ chịu, nếu ăn sẽ rất ngon.
Đang lúc Hắc Giao chuẩn bị phát động tiến công về phía Ly Ương, mấy Tu Chân giả
kiên cường kia đã nâng kiếm tấn công. Hắc Giao có chút phiền não, ngay cả tránh
cũng không có tránh, mặc cho những kiếm kia đánh trúng mình. Vảy dầy cộm trên
người nó căn bản không bị những kiếm này gây thương tích, cái đuôi đảo qua đã
quét những Tu Chân giả bay ra ngoài.
Chẳng qua là bị cái đuôi Hắc Giao quét hạ xuống, những Tu Chân giả kia cảm thấy
ngũ tạng lục phủ cũng bị đánh trúng nặng nề, bị trọng thương.
Hắc Giao khinh miệt liếc nhìn bọn hắn, quay đầu phát hiện Ly Ương đang bỏ chạy
thật nhanh về phía Lộc Thành. Lập tức Hắc Giao liền không quan tâm những Tu
Chân giả này, nhanh chóng nhào về phía Ly Ương.
Dù Ly Ương đã liều mạng chạy, tốc độ này sao vượt qua Hắc Giao? Chỉ chốc lát
Hắc Giao cũng đã tiến tới gần sau lưng nàng. Ly Ương kinh hãi, giơ tay lên một
mũi băng nhọn liền bay đi. Biết Hắc Giao da dầy, Ly Ương đặc biệt chọn hai mắt
của hắn.
Hắc Giao không nghĩ tới Ly Ương thậm chí có năng lực phản kháng, dưới sự khinh
thường mũi băng nhọn đã bay tới trước mặt của hắn, muốn tránh né đã không kịp
rồi. Bất đắc dĩ, Hắc Giao chỉ có thể nhắm hai mắt lại. Da mắt của nó cũng có
phòng ngự, cực kỳ lợi hại nhưng nó cũng không thể xác định mũi băng nhọn này
lợi hại cỡ nào, mí mắt của mình có thể ngăn cản hay không.
“Đinh đinh đinh đốt ——” những mũi băng nhọn kia giống như là đánh vào trên
thiết đen, căn bản không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với Hắc Giao. Bất
quá Ly Ương vốn không nghĩ những mũi băng nhọn này có thể gây tổn thương cho
Hắc Giao, nàng chỉ muốn trì hoãn thời gian.
Cũng chính là vừa đối mặt như vậy, khoảng cách của Ly Ương và Hắc Giao đã kéo
ra.
Hắc Giao mở mắt thấy Ly Ương lại chạy xa, trong bụng giận dữ, huy động cái đuôi
vội vã về phía Ly Ương.
Ly Ương thật vất vả tranh thủ thời gian kéo ra khoảng cách nhưng trong giây lát
liền bị Hắc Giao đuổi theo. Đợi đến khi nàng quay đầu thì móng vuốt của Hắc
Giao chỉ cách phía sau lưng nàng một thước....
Phi Mặc vô luận như thế
nào cũng không nghĩ tới, hắn vừa chạy tới liền thấy một màn kinh tâm động phách
như thế. Móng vuốt to lớn bén nhọn của Hắc Giao lấy xu thế vô cùng mạnh mẽ chộp
tới lưng Ly Ương, nhìn dáng vẻ giống như là muốn bóp vỡ Ly Ương. Khoảng cách
gần trong gang tấc, Ly Ương căn bản tránh không thể tránh, chỉ có thể trơ mắt
nhìn móng vuốt của Hắc Giao đánh về phía mình.
Lúc đó căn bản không cần bất kỳ suy tư, bản năng đã tuần hoàn làm ra phản ứng
chân thật nhất sâu trong nội tâm. Ánh sáng đen chợt lóe, khi móng vuốt sắp bắt
được Ly Ương, thần kiếm Mặc Tiêu đã cắm vào trên móng vung về phía Ly Ương của
Hắc Giao.
“Ngao ——!” Hắc Giao bị đau lui về phía sau. Cảm giác được thần lực chảy xuôi
trên móng khiến nó khó có thể chống cự, Hắc Giao hoảng hốt trong lòng, kinh sợ
nhìn nam tử mặc áo dài màu đen vừa vặn đuổi tới.
Lúc này Phi Mặc đã chạy tới bên cạnh Ly Ương, chắn trước người của nàng.
“Phi Mặc.” Nhìn thấy Phi Mặc, lòng vẫn căng thẳng của Ly Ương không lý do buông
lỏng.
Phi Mặc không quay đầu lại, cặp mắt chăm chú nhìn Hắc Giao trước mắt, trong tay
là Mặc Tiêu mới vừa thu hồi, trầm giọng nói: “Lui về phía sau. Hắc Giao đã cấp
tốc vọt tới, đôi mắt vàng đậm bộc phát ra ánh mắt hung ác, gắt gao quấn chặt
lấy Phi Mặc. Sau lưng có Ly Ương ở đây, Phi Mặc không thể tránh ra, chỉ có thể
huy động Mặc Tiêu đâm đầu xông lên.
Ly Ương nghe lời lui ra sau mấy bước, lại bị cảnh tượng trước mắt rung động
thật sâu, không khỏi dừng bước. Nam nhân cầm trường kiếm trong tay, kích lên
kiếm khí bén nhọn quanh thân, mấy hiệp tới, Hắc Giao hung tàn cuồng bạo kia bị
hắn gắt gao áp chế. Mặc Tiêu đã đâm vào trên vảy cứng cỏi của Hắc Giao tạo ra
một vết thương thấy cả xương, Hắc Giao trọng thương không còn lực phản kháng.
Lúc này, Phi Mặc bay lên phía trên Hắc Giao, mũi kiếm nhắm thẳng vào mi tâm của
Hắc Giao, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hắc Giao như lưỡi dao sắc
bén. Một hồi lâu, môi mỏng lạnh lùng khạc ra một chữ: “Cút!”
Nguyên tưởng rằng hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Hắc Giao chán nản
ngã xuống đất không dám tin ngẩng đầu. Chống lại ánh mặt lạnh lùng lành lạnh của
Phi Mặc, nội tâm Hắc Giao run lên, e sợ sát thần này đột nhiên thay đổi chủ ý,
lại không dám có nửa khắc dừng lại, hoảng hốt chạy thục mạng.
Thấy một màn như vậy Ly Ương có chút kinh ngạc, Phi Mặc dĩ nhiên có thể nhẹ
nhàng thả con Hắc Giao này như vậy? Ly Ương đang kỳ quái, Phi Mặc đã trở lại
bên người nàng, Mặc Tiêu trong tay thoáng chốc biến mất. Sau một khắc, cả người
tê liệt ngã xuống ở trong ngực Ly Ương.
“Phi Mặc!” Vịn Phi Mặc, trong lòng Ly Ương kinh hãi, trong lòng đã biết không
tốt, kêu lên thất thanh. Lời nói vừa mới ra miệng, Ly Ương cảm thấy đầu vai
nóng lên, quay đầu nhìn lại, nhất thời cả kinh nói không ra lời. Y phục