
c dù không thể nào nếm ra hết các phương pháp sản xuất Khuynh
Túy, nhưng ít nhất Ly Ương có thể bắt được ít linh cảm trong đó. Chờ trở về Núi
Nguyên Hoa, nàng lại tìm tòi, không chừng có thể ủ ra một loại rượu tiên giống
vậy.
Một ly Khuynh Túy đã hết, Ly Ương sáng mắt, có chút chần chừ nhìn tới bầu rượu
trên bàn, giùng giằng có muốn rót một ly nữa cho mình hay không. Nàng đang do
dự, Phi Mặc đã chủ động cầm lấy bầu rượu trên bàn, lại rót đầy cho nàng. Vì vậy
một uống xong, một rót đầy, trong lúc nhất thời không khí cũng hết sức hài hòa.
Đợi đến khi thời điểm Ly Ương phản ứng kịp, đã sớm quá muộn, một bầu rượu cũng
đã thấy đáy rồi. Thế nhưng ly rượu trong tay Phi Mặc mà Ly Ương thấy lúc mới
vừa vào cửa, còn thừa lại gần một nửa. Hơn phân nửa rượu còn dư lại trong bầu
rượu lúc đầu, dĩ nhiên đều vào trong bụng Ly Ương.
“Cái đó...” Ly Ương nhìn bầu rượu trống không trên bàn, có chút xấu hổ cười
cười, không biết nói cái gì cho phải.
“Hội chùa phải đợi buổi tối mới bắt đầu.” Phi Mặc đột nhiên nói một câu căn bản
không bất kỳ liên hệ.
“Cái gì?” Ly Ương hơi say thật sự có chút theo không kịp ý nghĩ của hắn.
Phi Mặc nhấp rượu Khuynh Túy trong ly, nhíu mày nói: “Tối hôm nay Lộc thành có
hội chùa, không phải ngươi muốn đi?”
“Muốn đi.” Thật vất vả đụng vào chuyện náo nhiệt, tại sao nàng có thể bỏ qua?
Bất quá như đã nói, bọn họ không phải nên vội vã lên đường sao? Chẳng lẽ người
này hấp thu xong nội đan đã tốt hơn?
“Ừ.” Phi Mặc đáp một tiếng, cuối cùng uống xong ly rượu này.
Lần này, hai người mới hài hòa một lát lại lâm vào cục diện bế tắc thường có.
“Phi Mặc?” Qua một hồi, Ly Ương kêu Phi Mặc vẫn nhìn ngoài cửa sổ một tiếng.
“Ừ?” Phi Mặc ngay cả đầu cũng không quay lại, nhưng ít ra không có không để ý
tới nàng.
Thật vất vả cảm thấy hai người cuối cùng thân thuộc hơn, mượn chút men say
không coi là men say, Ly Ương rốt cuộc không nhịn được lòng hiếu kỳ, đặt câu
hỏi, “Sức khỏe của ngươi bây giờ đã tốt hơn chưa?”
“Một nửa một nửa.” Phi Mặc lại ném ra một câu trả lời lập lờ nước đôi, quả thật
giống không có trả lời.
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, làm cho Ly Ương cũng không còn hứng thú tiếp
tục hỏi tiếp, mím môi dứt khoát nhìn bài biện chung quanh. Người này thật đúng
là có thể dễ dàng khiến người buồn bực, chuyện gì nói đến chỗ của hắn, chính
xác sẽ mất hứng.
“Thịt hươu nướng Lộc thành, rất nổi tiếng.” Đây là lần đầu tiên Phi Mặc mở
miệng khi phát hiện Ly Ương buồn bực, lúc bình thường hắn đều chỉ tiếp tục
chuyện của mình, chưa bao giờ để ý tới.
Vì vậy, Ly Ương có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Cũng giật mình mình lại có cảm
giác thụ sủng nhược kinh, Ly Ương không khỏi có chút thương cảm, lúc nào thì
mình luân lạc tới tình trạng này rồi? Kể từ sau khi gặp phải Phi Mặc, giá trị
con người của nàng đã rơi một nửa. Trong ngày thường chăm sóc cuộc sống hàng
ngày của hắn không nói, còn cứ có cảm giác hắn không thích nàng. Hôm nay người
ta hơi tốt với nàng chút xíu, nàng lại cảm thấy thụ sủng nhược kinh! Nàng rốt
cuộc là tâm tình gì?
“Ừ?” Thấy Ly Ương một hồi lâu không có phản ứng, Phi Mặc quay đầu lại, tựa hồ
đang đợi nàng trả lời.
“Uh.” Ly Ương bị cảm giác thụ sủng nhược kinh của mình đánh thẳng vào cũng cứng
rắn đáp một tiếng.
Phi Mặc xoay người, đôi môi khẽ mím, tầm mắt dao động ở trên người Ly Ương,
giống như có chút hứng thú với biến hóa đột nhiên của nàng.
“Đúng rồi, ta còn muốn đi ra ngoài mua ít đồ.” Bị tầm mắt nghiên cứu của Phi
Mặc nhìn có chút phiền não, Ly Ương viện cớ chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút.” Lúc Ly Ương đứng dậy muốn rời khỏi, Phi Mặc lên tiếng.
Ly Ương dừng bước lại, quay đầu nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi có cái gì muốn ta
mua sao?”
Phi Mặc đứng dậy, sửa lại vạt áo bị đè hơi nhăn, “Ta cùng đi với ngươi.”
“Cái gì?” Ly Ương rất hi vọng mình nghe lầm, hoặc là đầu óc thác loạn cũng có
thể.
“Ta cũng nên đi ra hóng mát một chút rồi.” Đáng tiếc không như mong muốn, ý tứ
trong lời nói của Phi Mặc rất rõ ràng.
Nếu như không phải đầu óc nàng thác loạn rồi, đó chính là đầu óc Phi Mặc thác
loạn rồi, đây là Phi Mặc vẫn ngăn cách nàng bên ngoài sao? Chẳng lẽ nói Phi Mặc
hấp thu nội đan rồi, đầu cũng hỏng?
“Còn đứng ngây đó làm gì?” Đang lúc đầu óc Ly Ương không biết biến chuyển, muốn
đoán mò, Phi Mặc đã dẫn đầu đi đến cửa, ngược lại thúc giục nàng.
Ta có thể không đi sao? Đáp án không thể. Tóm lại Ly Ương ở dưới sự thúc giục
của Phi Mặc đi theo hắn đi ra khỏi Du Nhiên Cư, đến trên đường cái Lộc thành.
Nhìn đường cái Lộc thành cực kỳ náo nhiệt, còn có đám người lui tới chung quanh
mình, Ly Ương đi theo sau lưng Phi Mặc đột nhiên có chút cảm giác không biết
bây giờ là năm nào.
Tại sao nàng phải đứng trên con đường lạ lẫm, đi theo một ân nhân cứu mạng còn
chưa có thân quen? Nếu như nói ban đầu đi theo hắn đi ra ngoài là vì chăm sóc
hắn, hiện tại Phi Mặc đã rõ ràng không cần sự chăm sóc của nàng rồi.
Như vậy nàng còn có lý do gì phải ở lại chỗ này đây?
Đang lúc Ly Ương mất hồn, một người đàn ông cao lớn xông tới đụng phải đầu vai
của nàng. Ly Ương