Hẹn Đẹp Như Mơ

Hẹn Đẹp Như Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322271

Bình chọn: 7.00/10/227 lượt.

dưới ánh mặt trời tan ra từng phần từng phần, dưới ánh nến chiếc

bóng nghiêng của cô vô cùng xinh đẹp.

Chỉ dụi dàng nói: "Em đồng ý."

Rất nhiều năm trước, trong lễ đường nhỏ tối đen, cô đứng ở xa xa, cả

cơ thể chìm vào trong bóng tối, nhưng dường như anh có thể nhìn thấy ánh mắt cô, anh biết trong ánh mắt đó có ánh sáng và có nhiệt, nhiệt tình

mà chân thành tha thiết nhìn bản thân mình, cô đưa tay sát lên miệng,

lớn tiếng trả lời anh: "Em——đồng——ý——"

Giọng nói trong trẻo của cô vọng lại cả lễ đường.

Đó là giây phút hạnh phúc nhất trên đời, đó là câu trả lời đẹp đẽ

nhất trên đời, mỗi chữ đều đem theo sự ấm áp ngọt ngào, thấm vào trong

đáy tim anh, thấm sâu vào từng mạch máu xương cốt của anh, mãi mãi không thể chảy ra.

Đôi tay cầm chiếc nhẫn của anh đột nhiên bắt đầu lạnh đi, sự lãnh lẽo từ đầu ngón tay ngấm vào trong mạch máu, ngấm thẳng vào tim, thít chặt ở đó, đè ép, không thể khống chế được, không thể ép buộc được, tạo ra sự

đau đớn mãnh liệt, anh không thể khống chế được, bàn tay lại đang run

rẩy.

Sự đau đớn bất ngờ ở trong ngực làm cho anh không thể thở được.

Đó là phần quan trọng nhất, đã dần dần chết đi cùng với linh hồn,

sống lay lắt chút hơi tàn, nhưng đến giây phút cuối cùng, lại đấu tranh

giãy giụa theo bản năng, hy vọng chút không khí cuối cùng.

"Xin lỗi." Cuối cùng anh nghe thấy giọng nói của bản thân mình, dường như xuyên qua khoảng cách xa xôi, không có sức lực: "Tây Tử."

Khóe môi cô hơi run nhẹ, giống như là muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại kìm nén.

"Anh luôn tưởng rằng anh có thể, nhưng bây giờ anh mới biết anh không có cách nào, bởi vì trong tim anh, người mà anh yêu sâu đậm đó mới là

vợ của anh, anh không thể lấy người khác."

Giọng nói của anh cuối cùng từ run rẩy rồi dần dần bình tĩnh:

"Anh rất thích em, nhưng chỉ là thích như một người em gái lúc nhỏ.

Nhiều năm năm, anh chưa từng hết yêu một người, cô ấy là người anh yêu

duy nhất trong đời này. Anh biết bản thân mình vĩnh viễn cũng không thể

tìm lại được cô ấy, anh biết mình không có tư cách để tiếp tục yêu cô

ấy, nhưng anh không có cách nào khống chế được. Nhiều năm nay, cho dù cô ấy có rời xa anh, nhưng anh cũng không có cách nào hết yêu cô ấy, sau

này cũng sẽ vĩnh viễn không thể dừng lại. Bởi vì cô lấy là một phần quan trọng nhất của anh. Ngoài cô ấy ra, anh không có cách nào yêu được

người khác, cho dù người bên cạnh có đẹp hơn, tốt hơn, nhưng anh không

có cách nào hết, yêu người khác giống như yêu cô ấy. Tất cả mọi thứ của

anh đều dành cho cô ấy, không thể cho người khác được nữa. Cho nên,

Giang Tây, xin em tha thứ cho anh, anh không thể lấy em, bởi vì trong

tim anh, vợ của anh vĩnh viễn chỉ có cô ấy."

Gió đêm lay động, tấm dèm cửa tráng như tuyết dường như dậy sóng, nhấp nhô không yên.

Cô quay mặt đi, cố gắng ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn bầu trời đêm đen như nhung bên ngoài cửa sổ, những ngôi sao lấp lánh đó, giống như là

những mũi kim bạc, đâm sâu vào trong màn đêm. Bị chôn vùi trong biển đèn rực rỡ như thế, mắt thường dường như không nhìn rõ mỗi ngôi sao.

Cô nói chầm chậm: "Mỗi lần muốn khóc, em đều ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao, như thế nước mắt sẽ không chảy xuống."

"Nhưng người thật sự yêu em đó, anh ấy mãi mãi cũng không nên làm cho em rơi nước mắt."

Trong mắt cô có ánh sáng của nước mắt óng ánh, ngay đằng sau lưng,

chính là màn đêm lấp lánh nhất phồn hoa nhất của thành phố này, còn cô

mái tóc đen khuôn mặt trắng, hiu quạnh như tuyết: "Lúc còn nhỏ chơi trò

cô dâu chú rể, em chính là cô dâu, nhưng hôm nay cuối cùng anh đã làm vỡ một giấc mơ đẹp nhất của em, thật tàn nhẫn, làm cho em không thể không

tỉnh dậy. Em biết nhiều năm nay, có một người làm cho anh nhớ mãi không

quên, nhưng cho đến tận hôm nay, em mới dám khẳng định rốt cuộc người đó là ai."

Anh nhìn cô, sắc sắc cô hiu quạnh mà đau thương: "Tại sao lại là cô ấy?"

Anh không thể khống chế được nỗi đau ở trong lòng, không thể nói được, không thể khống chế.

"Xin lỗi."

Vận mệnh giống như một bàn cờ, đến cuối cùng, mỗi quân cơ đền không thể di chuyển, rất nhiều sự rằng buộc, sống không bằng chết.

Cuối cùng cô cười cười, nhưng nụ cười đó lại còn thê lương hơn cả khóc.

"Hòa Bình, cảm ơn anh, bởi vì đã cho em biết, hóa ra trên thế gian

này có một thứ tình cảm độc nhất vô nhị, không thể có một chút ít nhường nhịn nào. Em cảm thấy cô ấy thật may mắn, có được một người yêu cô ấy

như anh, nhưng em cũng cảm thấy em rất may nắm, có thể có anh, yêu

thương em như một người anh trai nhiều năm như vậy. Nhưng quan trọng

nhất đó là anh đã dạy em, làm sao để đi yêu một người. Dùng toàn bộ bản

thân mình, bất kể là đối phương có biết hay không, bất kể là tương lai

thế nào, bất kể rằng có hay vọng hay không, chỉ không hề lùi bước, chỉ

dùng toàn bộ bản thân mình để yêu."

Anh nhìn cô, trong mắt cô phát ra ánh sáng của nước mắt, mờ hồ mà rực sáng, giống như là một ngôi sao vỡ.

"Nhưng anh không thể, cướp cô ấy từ bên cạnh anh trai em. Bởi vì anh

trai em yêu cô ấy, giống như anh yêu cô ấy. Bất kể trước đây hai người

thế nào, nhưng bâ


Teya Salat