
anh chưa từng lau nhà, cho nên không
biết cô Trương lau nhà vất vả như thế nào. Hơn nữa đôi giày đó là giày
cao gót, về nhà đi dép trong nhà thoải mái biết bao nhiêu, chỉ có loại
con gái như Tống Mỹ Linh, mới cả ngày đi giày cao gót trong nhà thôi."
Nguyễn Chính Đông cười lớn, nói: "Anh cũng biết một người con gái khác, cả ngày đều đi giày cao gót trong nhà đó."
Giai Kỳ hứ một tiếng, nói: "Thành Chỉ phải không?"
Nguyễn Chính Đông đau đầu nhất là khi cô nhắc đến cái tên này, vội vàng chuyển chủ đề: "Buổi tối ăn đồ ăn Thượng Hải nhé?"
Giai Kỳ vẫn chưa trả lời, bỗng nhiên Giang Tây hỏi: "Giai Kỳ, cô đi giày số mấy?"
Nguyễn Chính Đông nói: "Cô ấy đi số 6."
Anh đã từng đi mua giày với cô một lần, cho nên biết. Nhưng lại nhớ
rõ ràng đến thế, Giai Kỳ sợ Tây Tử cười, cảm thấy hơi lúng túng, ai ngờ
rằng Giang Tây lại nói: "Hôm qua tôi mua một đôi giày, hơi nhỏ, vừa đúng là số 6, nếu cô không chê, tặng cô có được không? Tôi chưa đi lần nào
đâu."
Giai Kỳ nghe cô nói vậy, nếu mà từ chối sợ rằng Giang Tây sẽ trách
móc. Giang Tây liền lấy giày xuống, cho cô thử, quả thật rất vừa, không
rộng không chật.
Nguyễn Chính Đông nói: "Đôi giày này đẹp thật đó."
Giang Tây nói: "Đúng thế, tiếc rằng em không đi vừa."
Nguyễn Giang Tây nghe giọng nói tiếc nuối của cô, không kìm được
cười: "Anh biết cái nhãn hiệu này không rẻ, hay là anh mua cho em một
đôi nhé, không em lại đau lòng."
Giang Tây lại cười: "Thật chẳng có thành ý gì cả, keo kiệt với em thế, ít nhất phải 2 đôi em mới chịu."
Điện thoại của cô reo lên, là Mạnh Hòa Bình gọi đến, hỏi: "Bây giờ anh đến đón em nhé?"
Cô nói: "Không cần đâu, em tự đến đó được."
Nhà hàng "Jean Georges" rất nổi tiếng ở số 3 Ngoại Hoài, Giang Tây và Mạnh Hòa Bình đến đây mấy lần, Giang Tây cho rằng anh đặt chỗ ở đây. Ai ngờ anh kéo cô lên Vọng Giang Các ở tầng trên cùng. Người quản lý của
căn phòng trên tầng đỉnh đã đứng ở trước của hàng đợi họ, mỉm cười giúp
họ mở cửa.
Căn phòng rất nhỏ, Giang Tây đã từng nghe nói đến nới này, tất cả mọi người đều nói đó là thế giới riêng của hai người tuyệt vời nhất, nhỏ
đến mức quả nhiên chỉ có thể chứa được 2 người. Một chiếc bàn tròn nho
nhỏ, ánh nến đan xen vào nhau, tô điểm thêm cho những bông hồng rực rỡ
như lửa.
Còn xuyên qua của kính, cả Ngoại Hoài thu vào tầm mắt. Hai bên bờ
sông Hoàng Phố, tất cả các kiến trúc đô thị dường như đều được xây bằng
những viên thạch anh rực rỡ. Men theo hai bờ sông Hoàng Phố, vô số những kiến trúc của thời kỳ cũ, trong ánh đèn chiếu mờ ảo dường như đang nhốt những hạt cát vàng của thời gian. Dòng đèn xe chảy trên Ngoại Hoài, còn bóng phản chiếu của những chiếc đèn hai bên bờ đang lưu động trên mặt
sông. Những chiếc du thuyền kéo theo ánh đèn lung lung lấp lánh chầm
chậm lướt qua, kiến trúc của Phố Đông nhìn từ xa xa, giống như là quỳnh
lâu ngọc điện rực rỡ sáng long lanh, lại càng giống như là thạch anh
phát ra ánh sáng mặt trời, tụ tập lại san sát nhau, hào quang chiếu sáng bốn bề, dường như tất cả những ngôi sao trên trời, đang lần lượt rơi
xuống, nối liền bầu trời và nhân gian, chỉ là biển sao lấp lánh.
Khung cảnh đẹp, có một không hai,
Nhưng ngôn từ đẹp hơn nữa cũng cảm thấy phai màu, từ góc độ này nhìn
ra, cuồn cuộn phơi bày ra một mặt phồn hoa nhất của thành phố, nhìn
xuống sự phồn hoa của chúng sinh.
Anh nói: "Thành Chỉ giới thiệu cho anh chỗ này, cô ấy nói đây là nơi
cầu hôn lãng mạn nhất của Thượng Hải, mà còn nghe nói cho đến hiện nay,
tỷ lệ thành công của việc cầu hôn ở đây là 100%."
Anh mỉm cười: "Anh hy vọng, có thể mượn vận may 100% đó."
Chai sâm panh ngâm trong đá, tỏa ra khói trắng nhè nhẹ, bên cạnh
chiếc cốc sâm panh nhỏ dài đặt một bông hoa hồng, nở rộ, đỏ rực rỡ. Còn
bên ngoài cửa sổ là ánh đèn Ngoại Hoài xa hoa lộng lẫy, hoa lệ giống như là bối cảnh trong bộ phim lãng mạn nhất, mỗi một cảnh đều vô cùng đẹp
đẽ, làm cho người ta không có một chút kháng cự nào.
Anh mỉm cười, rút một bông hoa hồng ra, giúp cô cài lên mái tóc mây.
Hương thơm hoa hồng hòa quyện vào hương thơm của tóc, sau đó nhẹ nhàng
cúi thấp đầu, hôn lên tóc cô.
Cô nhắm mắt lại, cuối cùng nghe thấy anh nói: "Lấy anh nhé, được không?"
Giây phút đó, giây phút cô có niềm hạnh phúc lớn nhất thế gian này.
Chiếc nhẫn kim cương trong chiếc hộp nhung đen, phát ra ánh sáng
trắng lấp lánh dưới ánh đèn, dường như anh đưa tay ra hái ngôi sao đẹp
nhất trên bầu trời, chính là ở trong lòng bàn tay anh, phát ra ánh sáng
lấp lánh đẹp đẽ nhất thế gian.
Gió sông thổi tung lên những chiếc tua của rèm cửa sổ, ánh nến lay động, nụ cười trên mặt cô dường như cũng đang lay động.
Anh nhìn cô, nhưng ánh mắt cô dường như xuyên thấu qua anh, chiếu vào một khoảng không hư vô nào đó đằng sau anh. Bên ngoài ban công vô số
ánh đèn đan xen vào nhau, dường như phác họa nên bầu trời và nhân gian,
biển sao biển đèn hòa thành một sắc. Khuôn mặt cô ngược đối sắc đêm phồn hoa nhất trên thế giới này, vô số ánh sáng vụn vặt nhảy múa trên tóc
cô.
Khuôn mặt cô dường như đang cười, nụ cười đó là băng tuyết trong ngày xuân,