
o mày một bài học!" vù một cái lấy ra một con dao,
vặn cổ tay cô lại, dơ chân lên đá vào bụng cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân đầy mồ hôi lạnh, trước mắt tối sầm, con dao đã chém qua bên tai cô, nỗi đau nóng bỏng. Trong lòng chỉ nghĩ, xong rồi. Chỉ là theo bản năng đưa
tay lên bảo vệ đầu, tên đó đã vung dao lên, lần này đúng vào cánh tay
cô, máu cứ chảy xuống, chuỗi tràng hạt bồ đề trong tay bị cắt đứt, lập
tức rơi hết xuống đất, tên đó lại dơ chân lên, đạp cô ngã xuống đất."
Giai Kỳ nằm dưới đất chỉ thở dốc, tên đó đi đến gần hơn lại uy hiếp,
trong lòng Giai Kỳ vừa lo lắng vừa sợ hãi. Tên đó đang dẫm trên một
tràng hạt, nhấc chân lên, cúi đầu nhìn những hạt rơi trên đất, đột nhiên lại dừng lại. Trong lòng Giai Kỳ sợ hãi đến cực điểm, không biết hắn
muốn làm gì, tên đó lại nhìn cô với một ánh mắt vô cùng kinh ngạc, dường như vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Giai Kỳ chỉ thở dốc hổn hển. Sự sợ hãi
trong mắt kẻ đó càng ngày càng sâu hơn, ánh mắt Giai Kỳ sắc nhọn, nhìn
thấy sau lưng hắn có bóng người đung đưa, chắc là có người đến, lập tức
kêu lớn: "Cứu với!"
Tên đó toàn thân run rẩy, vứt chiếc túi xách và con dao nhọn đi, quay người co giò chạy mất.
Bây giờ Giai Kỳ mới cảm thấy cánh tay và bên tai đều đau đến thấu
xương, dùng tay sờ vào toàn là máu, người đi vào ngõ phố là một bác gái, cũng bị tình cảnh trước mắt làm cho khiếp sợ, một lúc lâu sau mới kêu
lên: "Mau đến đây! Mau cứu người! Cô gái! Cô gái! Cô có sao không?.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Giai Kỳ bị đi cấp cứu, vết
thương không nặng, bên tai bị cắt một vết, trên tay cũng thế, mặc dù vết thương dài, nhưng rất nông, chỉ là máu chảy đầy mặt nên làm người khác
sợ hãi. Được cảnh sát 110 lập tức đưa đến bệnh viện gần đó, bác sỹ kiểm
tra vết thương cho cô rất tỷ mỉ, nói rằng không cần khâu, khử trùng rồi
băng lại là được.
Một đồng chí cảnh sát đứng bên cạnh nói: "Mấy tên cướp giật đó đều là rất liều mạng, cô cũng to gan quá đấy, một cô gái, lại dám xuống xe
đuổi theo."
Giai Kỳ nghĩ mà thấy sợ, không hiểu vì sao lúc đó đầu óc lại tức giận liền đuổi theo, nhưng cho đến tận lúc được đưa vào bệnh viện, cô vẫn
không quên nhặt chiếc túi lên đem theo.
Cảnh sát hỏi: "Trong túi có không ít tiền hả? May mà lấy về dược,
nhưng vẫn phải phiền cô báo cho một con số đại khái, chúng tôi còn viết
báo cáo."
Bỗng nhiên trong lòng Giai Kỳ thấy xót xa, nói nhỏ: "Không phải,
ngoài điện thoại ra chỉ có chưa đầy 1000 tệ, còn có hai cái thẻ, nhưng
trong túi có chìa khóa của tôi.'
Đồng chí cảnh sát vừa nghe vừa lắc đầu: 'Chìa khóa gì mà đáng để cho
cô liều mạng, thay ổ khóa không được sao? Sau này nếu gặp việc như thế,
trước tiên hãy báo cho 110, một cô gái như cô, sao lại đơn thương độc mã đuổi theo kẻ cướp chứ, thật không chú ý đến việc tự bảo vệ mình rồi."
Khuyên bảo đến nỗi Giai Kỳ vâng vâng dạ dạ, trong chốc lát đột nhiên
nhớ ra, mình đã bỏ lại Quyên Tử và Đinh Đinh cùng với chiếc xe Maybach
có giá mấy trăm vạn tệ đó ở ngoài đường rồi, đau khổ kêu lên một tiếng. Y tá bên cạnh còn tưởng chạm vào vết thương của cô, giật bắn mình.
Việc gấp này không thể coi nhẹ được, không nói gì khác, Quyên Tử còn
đem theo cả Đinh Đinh, đứa trẻ bị quá sợ hãi, huống hồ còn có cả
Maybach, chẳng may có chuyện gì, cô lấy gì mà đền Nguyễn Chính Đông chứ?
Giai Kỳ lo lắng đến nói mặt trắng bệch.
Lúc nãy chỉ lo nói chuyện với Quyên Tử, cũng quên không hỏi số điện thoại mới của cô, bây giờ làm thế nào đây.
Đồng chí cảnh sát rất thông cảm cho cô, nói: "Gọi điện thoại cho người nhà đến đón đi, tôi thấy cô cũng bị khiếp sợ lắm rồi."
Không thể gọi cho Nguyễn Chính Đông, không nên làm cho anh lo lắng,
do đó cô gọi cho Từ Thời Phong, không ngờ lại tắt máy, lại gọi cho thư
ký của Từ Thời Phong, mới biết rằng anh đang có một vụ án quan trọng,
nửa tiếng trước đã đi Thượng Hải rồi. Đang định gọi cho Châu Tịnh An cầu cứu, đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Cô nhìn số điện thoại, vẫn
cứ nghe máy.
"Giai Kỳ? Em không sao chứ? Em đang ở đâu?"
"Em ở bệnh viện, em không sao."
Mấy giây sau đổi thành giọng của Quyên Tử, giọng nói nghẹn ngào: "Giai Kỳ cậu vẫn ổn chứ? Cậu làm tớ sợ chết khiếp rồi."
"Cậu và Đinh Đinh đều không sao chứ?"
"Chúng tớ không sao. Tớ cầm bằng lái xe của Anh, chiếc xe đó lái ở
bên trái, tớ không dám lái. Những chiếc xe phía sau đều tắc ở đó, mấy
người lái xe đều chửi mắng rồi, may mà đúng lúc gặp được Mạnh Hòa Bình
đi qua đó, mới giúp đỗ xe vào bên đường.'
Điện thoại lại quay về tay của Mạnh Hòa Bình, anh nói: "Bọn anh đến bệnh viện đón em."
Giai Kỳ hơi đờ ra, trước đây anh chưa từng dùng giọng điệu đó, dường như không cần hoài nghi.
Tất cả mọi việc ngày hôm này đều khiến cô đờ đẫn, thành phố lớn như
vậy, dân số đến hơn 10 triệu người, tại sao lại cứ quay vòng thế này,
lại vẫn cứ gặp anh.
Ý tá vừa băng lại cho cô, Mạnh Hòa Bình và Quyên Tử đã đến tìm cô.
Quyên Tử nhìn thấy tai cô quấn kín băng, sợ chết khiếp: "Sao cậu lại
bị thương đến mức này? Còn nói là không sao không sao, cậu xem bộ dạng
này cậu đi——rốt cục là có nghiêm trọng hay không