
hiều khổ cực như thế, nhưng cô đã không còn cách nào tiếp tục được nữa.
Nếu có thể bắt đầu lại, cô thà không bao giờ gặp anh, để cho anh,
sống đơn thuần mà hạnh phúc, tiếp tục sống cuộc sống trong cái thế giới
của anh.
Nước mắt cô dàn dụa chảy xuống, còn anh đã ngủ say.
Từ giở trở đi, cô sẽ rời xa anh, cô yêu anh nhiều biết bao nhiêu, anh sẽ không thể biết được nữa.
Cô bắt đầu dần dần không về nhà, nói với anh là tăng ca, hoặc là nói
mình bận, may mà Mạnh Hòa Bình cũng bận, cách lâu như vậy không gặp cô,
anh không nhịn được gọi điện cho cô: "Khi nào em về nhà?" Cô nói: "Buổi
tối em phải tăng ca, nên không về nữa." Giọng nói của anh đáng thương:
"Vậy tối nay anh đến đón em về được không, anh đảm bảo sẽ không làm
phiền em làm việc, anh nhớ em, đã 10 ngày nay anh không gặp em rồi." Cô
kìm nước mắt: "Đồng nghiệp gọi em, đợi lát nữa em gọi lại cho anh." Ngắt điện thoại, một mình trốn trong phòng vệ sinh, khóc trước chiếc vòi
nước chảy ào ào, hai mắt đều đã đỏ lên sưng húp, sau đó tắt đi động.
Cô tìm Từ Thời Phong giúp đỡ, Từ Thời Phong vô cùng kinh ngạc: "Giai
Kỳ, Mạnh Hòa Bình rất yêu em, anh thấy cậu ta thật lòng với em đó, nếu
mà có hiểu lầm gì, hay là em nói chuyện với cậu ta xem sao."
Cô vô cùng mệt mỏi, giọng nói khàn khàn: "Không có hiểu lầm, chỉ vì
quá vất vả——Em cảm thấy quá vất vả rồi——Anh ấy cũng đã quá vất vả, em
không có cách nào cả, em không chấp nhận như thế này, em không muốn tiếp tục nữa."
Trong ánh mắt của Từ Thời Phong rắc rối phúc tạp, có lẽ là sáng tỏ,
hoặc có lẽ là thương xót, cuối cùng đành thởi dài một tiếng: "Lúc còn
trẻ chúng ta từ bỏ, cho rằng đó chỉ là một cuộc tình, nhưng cuối cùng
mới biết, đó thực ra là cả cuộc đời."
Cô biết, cô biết rõ là bản thân muốn từ bỏ cái gì, nhưng cô không có
cách nào hết. Trong dòng nước mắt mơ hồ, nhìn cây ngô đồng bên ngoài của sổ, những chiếc lá to bản rơi xuống, mùa thu đến rồi, những chiếc lá
cũng không thể ở lại trên cành, cho dù nó có lưu luyến hơn nữa, cũng chỉ có thể kiên quyết rơi xuống, vĩnh viễn rơi xuống, rời xa.
Cuộc đời này, cô không lưu luyến nữa, cô chỉ có thể trơ mắt ra mà buông tay, bởi vì, cô không giữ nổi .
Tất cả những thứ quá tốt đẹp, cô đều không thể giữ nổi.
Cứ để tất cả nỗi đau đều do cô gánh chịu, cô chỉ cần anh hạnh phúc.
Cô đã mất đi người cha, đã làm cha mất đi hạnh phúc, cuối cùng cha
cũng ra đi vội vàng như vậy, cô vốn không có cách nào để bù đắp, nhưng
Mạnh Hòa Bình, cô vẫn có thể từ bỏ, không làm liên lụy đến anh nữa, để
cho anh quay trở lại cái thế giới vốn dĩ thuộc về anh đó.
Cô không biết cuối cùng đã nói hết những lời nói dối đó như thế nào,
về việc bảo lưu thẳng kết quả lên thạc sỹ, về Từ Thời Phong, Mạnh Hòa
Bình nhìn cô, giống như là nhìn một người xa lạ, cuối cùng, anh chỉ nói: "Anh không tin."
Anh không tin cô không yêu anh, anh không tin cô muốn rời xa anh.
Nhưng cô lòng dạ sắt đá, từng câu từng chữ, những câu chữ làm tổn
thương đến người khác nhất, chầm chậm nói ra tất cả, mỗi chữ như một
nhát dao sắc, còn cô không hề để ý, cứ mạnh mẽ đâm thẳng vào chỗ hiểm
nhất của anh, cô biết máu thị trở mơ hồ, đau đến tột cùng, ánh mắt anh
đau đớn như tan nát trái tim, nhưng cô đã không còn trái tim nữa.
Anh cứ hỏi dồn cô: "Có phải là cha mẹ anh lại nói gì với em không? Có phải là lúc anh không ở đây đã xảy ra chuyện gì không?"
Anh không hề ngốc, nhưng cô đã không còn đường rút lui, chỉ đành dằn lòng, cắtt đứt tất cả.
Lúc cuối cùng, cô sánh vai cùng Từ Thời Phong xuất hiện trước mặt
anh, cô thậm chí còn khoác tay Từ Thời Phong ngay trước mặt anh, anh
cuối cùng cũng sụp đổ, không thể khống chế được nữa, mạnh mẽ đấm Từ Thời Phong một cái.
Đánh đúng vào mắt Từ Thời Phong, lúc đó Từ Thời Phong đau đến cúi gằm xuống, cô vừa hốt hoảng vừa tức giận vừa đau đớn, chỉ lo xem vết thương của Từ Thời Phong, Từ Thời Phong che mắt, một lúc lâu không nói gì. Cô
qua đầu lại mắng lớn: "Mạnh Hòa Bình anh cút ngay đi cho tôi, tôi vĩnh
viễn không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa."
Anh đứng ở đó, mặc một chiếc áo khoác hơi cũ, trông người lại càng
cao càng gầy, yếu ớt như một cái bóng, anh mím chặt môi, ánh mắt nhìn
xuyên cô một sự tức giận mà cô không dám nhìn trực diện, nhưng cô không
thể không nhìn thẳng anh, một bước cũng không thể lùi, ánh mắt anh dần
dần trở nên đau khổ, cuối cùng anh cũng quay người bỏ đi.
Cô khóc rất lâu, cuối cùng Từ Thời Phong đưa cô về, anh không hề khuyên cô, chỉ để mặc cho cô khóc lóc.
Khó khăn như vậy, giống như là cắt đi một bộ phận quan trọng nhất của cơ thể mình,
Cô ngồi ở hành lang rất lâu, cuối cùng mới đứng dậy, đứng dậy mới
thấy Mạnh Hòa Bình đứng dưới bóng cây tối xa xa, nhìn cô, chỉ nhìn cô,
ánh mắt đau khổ, dường như tuyệt vọng.
Trong khoảng khắc đó, cô dường như mềm lòng,
Anh đi về phía cô, giọng nói của anh như khẩn cầu: "Giai Kỳ, anh sai
rồi, xin em hãy tha thứ cho anh, anh không thể không có em."
Anh không nói anh sai việc gì, nhưng đôi tay anh hơi run lên, cô vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.
Quyết tâm dằn lòng, cắt đứt