
lo lắng vớ vẩn thôi.
Tâm trạng hơi thả lỏng, cô mới giật mình nhận ra đã muộn, vì thế lấy cặp da vội vàng ra khỏi tầng hai bộ phận nghiên cứu.
Đi đến đại sảnh, bước ra thang máy, vừa ngẩng đầu, cô không khỏi ngẩn ra.
Cậu bé kia lại đang đứng trước mắt cô!
Hai tay cậu bé cắm trong túi, khuôn mặt nhỏ đen kịt, nhìn cô chằm chằm.
“Ồ, bé con, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Cô cười chào hỏi.
Nhưng cậu bé đáp lại cô bằng đôi mắt trợn trắng, chẳng nói gì, vòng qua cô, đi thẳng vào thang máy.
“A, chờ một chút, bé con……” Cô vội vã xoay người giữ cửa thang máy.
“Anh của cháu không sao chứ?” Cô hỏi.
Lông mày của cậu bé nhíu lại, khẩu khí rất kém:“Cô hỏi cái này làm gì?”
“Hôm đó anh ta đột nhiên ngã trong phòng nghiên cứu của cô, nhìn có vẻ rất không ổn…… Anh ta có đến bệnh viện không?” Cô lại hỏi.
“Chuyện này liên quan gì đến cô?” Cậu bé hừ lạnh.
Thái độ của tiểu quỷ này không tốt nhé! Còn nhỏ đã không biết lễ phép, lớn lên chắc chắn sẽ giống ông anh trai nó.
Cô âm thầm lẩm bẩm, lập tức nói:“Cô chỉ lo tế bào của anh ấy có vấn đề, anh ta ở phòng nghiên cứu của cô làm một đợt kiểm tra……”
“Kiểm tra đồ phổ gien xong rồi sao? Có vấn đề gì?” Khuôn mặt nhỏ của cậu bé hơi thay đổi.
Ơ? Cậu bé này sao biết anh mình làm kiểm tra đồ phổ gien? Chẳng lẽ Nam Cung Thần Võ nói cho em anh ta biết?
Cô hơi sửng sốt, cậu bé lại giục:“Nói đi! Có vấn đề gì?”
“Chính là hơi kỳ lạ……” Cô còn chưa nói xong, cậu bé đã lập tức cắt lời cô.
“Báo cáo đâu?”
“Báo cáo? Báo cáo ở trong cặp da của cô.” Cô nói.
“Để tôi xem.” Cậu vươn tay.
Cuối cùng cô không kìm chế được, trực tiếp đập vào cái tay nhỏ bé của cậu, nói:“Trẻ con thì đọc báo cáo gì, cháu xem không hiểu đâu.”
Cậu bé ngớ ra.
“Chờ anh cháu trở lại, cô sẽ trực tiếp đưa cho anh ta.”
“Trong thời gian ngắn anh ấy sẽ không về đâu.” Cậu bé hừ nói.
“Hả? Vì sao? Chẳng lẽ anh ta thực sự bị bệnh?” Cô kinh hãi.
“Anh ấy không sao, chỉ là bận nhiều việc, xuất ngoại rồi.”
“Xuất ngoại?” Cô kinh ngạc mãi. Còn có thể xuất ngoại? Nói như vậy, Nam Cung Thần Võ thực sự rất khỏe ? Không bệnh?
“Đúng, anh ấy xuất ngoại, cho nên tôi xem báo cáo cho anh ấy là được, đưa tôi đi.” Cậu bước tới một bước, lại vươn tay.
Cô bật cười ha hả, chẳng những không đưa cho cậu, ngược lại còn vò rối tóc cậu, nói:“Cháu tiểu quỷ này, đừng làm loạn, không nên đi loanh quanh vào lúc muộn thế này, mau về nhà đi thôi!”
Cậu không vui bắt lấy cổ tay cô, lạnh lùng gạt bỏ:“Này, không được sự cho phép của tôi, không được tùy tiện chạm vào tôi!”
Cô bị hành động và khẩu khí như ông cụ non của cậu làm cho ngẩn ngơ, nhưng lại lập tức cười to ra tiếng.
“Phụt…… Ha ha…… Quả nhiên là anh em, hai người lại còn nói y hệt nhau…… Ai, nhưng nhìn kỹ, cháu và anh cháu thật đúng là có vẻ giống nhau……” Cô vừa nói vừa nhìn mặt cậu.
Khuôn mặt nhỏ của cậu giật một cái, hất bỏ tay cô ra, tức giận quát:“Đừng có nói lung tung.”
“Này, anh em giống nhau là chuyện bình thường, tức cái gì?” Cô hé miệng cười cười, tiếp theo xoay người đi ra cửa lớn.“Được rồi, cô đói rồi, muốn đi mua ít đồ ăn, không tám chuyện với cháu nữa, bye!”
“Đợi chút, Cao Lục……” Cậu bé đuổi theo ra thang máy.
Nghe thấy cậu gọi thẳng tên cô, cô có chút không vui quay đầu chỉ ra chỗ sai:“Cháu nên gọi là cô, tiểu quỷ.”
“Cô cũng đừng gọi tôi là tiểu quỷ.” Anh đuổi kịp cô, đi ra cửa lớn cao ốc văn phòng.
“Nếu không cháu tên là gì?” Cô liếc nhìn anh.
“Tiểu Võ.”
“Tiểu Võ? A a, anh cháu tên Thần Võ, cháu là Tiểu Võ!” Cô đi đến bãi đỗ xe, phát hiện ra cậu cũng đi theo, không khỏi ngạc nhiên nói:“Cháu đi theo cô làm gì? Tiểu Võ.”
“Tôi cũng đói bụng, cô đưa tôi đi ăn tối.”
“Hả? Vì sao cô phải chở cháu đi ăn? Cháu có thể về nhà ăn mà.” Cô sửng sốt.
“Hôm nay tôi muốn ăn bên ngoài.”
“Vậy…… Nên bảo người nhà cháu đưa cháu đi ăn……”
“Đừng lải nhải được không? Tôi có thể mời.” Anh lườm cô.
“Cháu mời? Cháu có tiền sao?” Cô suýt chút nữa thì cười ngất, một tiểu quỷ bảy tuổi nói muốn mời khách, ha!
Anh lấy từ trong túi ra một cái ví da, ném cho cô.
Cô đón được, tò mò mở ra nhìn, bên trong lại có một đống tiền mặt!
“Oa! Một đứa trẻ như cháu sao lại mang trên người nhiều tiền như vậy?” Cô kinh hãi hô.
Cậu không đáp lại nói:“Tôi đã cả ngày chưa ăn gì, cô cùng tôi đi ăn, tiện nói cho tôi biết của tôi…… Không, là tình hình đồ phổ gien của anh tôi.”
“Nhưng mà……” Chở thằng bé ra ngoài ăn tức là còn phải đưa thằng bé về nhà nữa đúng không? Thật phiền nha.
“Nhanh chút, rất lạnh đấy.” Khuôn mặt nhỏ của cậu nhăn lại thúc giục.
Cô chịu, đành phải đến chỗ để xe, mở cửa xe, để cậu lên xe, cũng trả ví lại cho cậu.
“Cháu cất ví kỹ đi, về sau đừng mang theo người nhiều tiền như vậy, rất nguy hiểm, chờ lát nữa cô trả tiền cho, biết chưa?” Cô khởi động xe, nói với cậu.
“Chắc không? Tôi muốn ăn gì cũng được sao?” Anh nhìn cô chăm chú.
“Đương nhiên.”
“Cô đừng hối hận đấy.” Cậu nói xong khóe miệng xấu xa giương lên.
“Yên tâm, mời thì có gì phải hối hận, chúng ta đi thôi.” Cô cười cười, lái xe ra khỏi tập đoàn thuốc Nam Cung, đi vào nội thành.
Cao Lục hối hận.
Hối hận nói câu mời khách ngu xu