
ợc tính là “Người”……
***
Tiểu Ngũ đột nhiên tỉnh lại.
Một cảm giác xa lạ từ chân truyền lên kéo ý thức đang mơ hồ của cô về.
Cô mở mắt, không rõ cảm giác bó chặt ở chân là thế nào.
Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện bị thương sao?
Cô đưa tay ấn vào phần đùi trúng đạn, chỉ cảm thấy đau đau tê tê, làm cho cô không khỏi nhíu mày.
Rất kỳ lạ, trước kia dù có bị thương như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không như thế này….
Khi cô đang chìm trong sự khó hiểu thì bên tai bỗng vang lên tiếng nói.
“Đau không? Nếu đau thì để tôi đi gọi Thần Võ cho em một mũi giảm đau.”
Cô quay đầu thì nhìn thấy bóng lưng của Phương Dạ Bạch.
Anh đang đưa lưng về phía cô, tựa vào lan can ban công bên cạnh Nhậm Hiếu Niên, cúi đầu nói chuyện với Nhậm Hiếu Niên.
“Không sao, cũng không đau lắm.” Nhậm Hiểu Niên cất giọng nói non nớt.
“Thân thể thì sao? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có, tôi không sao, Tiểu Bạch, anh đừng lo lắng.”
“May là viên đạn không găm vào tay, Thần Võ nói sẽ nhanh khỏi thôi.” Phương Dạ Bạch vuốt nhè nhẹ trán Nhậm Hiếu Niên.
“Ừ.”
Tiểu Ngũ lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Dạ Bạch rồi nghe hai người nói chuyện.
Cùng bị thương, cùng nằm ở đây, nhưng Phương Dạ Bạch vĩnh viễn không bao giờ quan tâm tới cô.
Trong trí nhớ của cô, anh chưa bao giờ hỏi cô ổn không. Trước khi anh
hoàn đồng thành đứa nhỏ bảy tuổi thì rất ít khi nói chuyện với cô. Sau
khi anh gặp chuyện không may, mỗi lần nói chuyện với cô thì câu đầu tiên chắc chắn sẽ nhắc tới Nhậm Hiếu Niên.
Anh thật sự rất yêu Nhậm Hiếu Niên.
Rất yêu.
Nhưng mà Nhậm Hiếu Niên lại không yêu Phương Dạ Bạch.
Mà Phương Dạ Bạch biết rất rõ điều này, nhưng anh vẫn yêu cô ấy.
Chỉ yêu cô ấy.
Nghĩ tới chuyện này, ngực Tiểu Ngũ chợt thắt lại, giống như ở bên trong đang có cái gì đó lôi kéo, làm cho cô không thể thở nổi.
“Anh nên lo lắng cho Tiểu Ngũ, cô ấy bị thương nặng hơn tôi.” Nhậm Hiếu Niên lại nói.
“Cô ấy không sao, Thần Võ đã giúp cô ấy lấy viên đạn ra, cô ấy sẽ nhanh chóng hồi phục thôi.” Phương Dạ Bạch nhàn nhạt nói.
“Đều là lỗi của tôi, Tiểu Ngũ là vì bảo vệ tôi………” Nhậm Hiếu Niên tự trách.
“Đây là việc cô ấy phải làm, em đừng để ý.”
“Không, nếu như tôi không bỏ chạy, Tiểu Ngũ cũng sẽ không bị thương.
Giây phút tên kia nổ súng, cô ấy không hề chần chừ mà ôm lấy tôi, giúp
tôi đỡ đạn………”
“Nhưng cô ấy chỉ đỡ được hai viên đạn.”
Lời trách móc của Phương Dạ Bạch khiến Tiểu Ngũ cứng đờ.
Anh đang trách cô thất trách sao? Trách cô không bảo vệ được người phụ nữ anh yêu?
“Anh nói cái gì vậy? Tiểu Ngũ không có lý do gì phải đỡ đạn giùm tôi cả, anh không nên để cho cô ấy mạo hiểm.” Nhậm Hiếu Niên không vui nói.
“Bảo hộ em chính là nhiệm vụ của cô ấy.”
“Tôi không cần bảo vệ, càng không muốn có người vì tôi mà bị thương, huống chi Tiểu Ngũ là một cô gái…….”
“Đừng coi thường cô ấy, cô ấy mạnh mẽ hơn em nhiều.” Phương Dạ Bạch hừ lạnh ngắt lời cô.
“Cô ấy dù mạnh mẽ cũng chỉ là con người, cũng sẽ bị thương, cũng sẽ chết.” Nhậm Hiếu Niên thật sự đau lòng thay Tiểu Ngũ.
“Em nhầm rồi, cô ấy không phải là người. Ở một phương diện nào đó mà
nói, cô ấy có thể được coi là người máy, cho dù có bị thương cũng sẽ
không đau, cho dù có chết, tôi cũng có biện pháp giúp cô ấy sống lại.”
Phương Dạ Bạch lạnh lùng thốt lên.
Nghe vậy, đầu óc Tiểu Ngũ trở nên trống rỗng trong vài giây. Cô không
hiểu, Phương Dạ Bạch rõ ràng đang nói đến cô, nhưng vì sao những lời này lại giống như những viên đạn tàn phá thân thể cô?
Hơn nữa, còn tập trung đánh vào trái tim cô.
“Anh thật quá đáng, Tiểu Bạch. Theo tôi được biết, Tiểu Ngũ đã theo anh
mười năm, anh nên đối với cô ấy tốt một chút.” Nhậm Hiêu Niên không khỏi cảm thấy bất bình thay cho Tiểu Ngũ.
“Tôi đối xử với cô ấy rất tốt. Linh kiện trên người cô ấy đều là những
thứ tiên tiến nhất, tôi còn chịu trách nhiệm bảo dưỡng không có kỳ hạn
cho cô ấy.” Phương Dạ Bạch hừ nhẹ.
“Anh thật đúng là………”
“Được rồi, em đừng giận nữa, ngủ một chút đi, ngày mai chúng ta sẽ đến biệt thự bên bờ biển của Thần Võ tránh tạm.”
“Chúng ta sẽ tới…..biệt thự của Thần Võ sao?” Giọng nói của Nhậm Hiếu Niên trở nên hơi run rẩy.
“Biệt thự của Thần Võ khá an toàn, cũng thoải mái. Tới đó trước, sau đó
nghĩ cách cứu Dịch Hành Vân.” Phương Dạ Bạch hiểu được sự lo lắng của
cô.
“Tới đó nghĩ cách? Anh……….Thật sự sẽ giúp tôi cứu Hành Vân sao? Tiểu Bạch?”
“Yên tâm, đừng vội, tôi sẽ cứu anh ta, em cứ an tâm mà tĩnh dưỡng.”
Đối mặt với Nhậm Hiếu Niên, ngay cả sức để la hét không cứu Dịch Hành
Vân như vừa rồi cũng không còn, bởi vì anh không nỡ làm cô đau lòng. Đây là cách Phương Dạ Bạch yêu Nhậm Hiếu Niên. Anh yêu cô, cho nên có thể
bao dung cho người đàn ông cô yêu.
Tiểu Ngũ nhìn theo bóng lưng anh, không biết cảm giác nghẹn trong ngực kia là cái gì.
“Ừ.” Nhậm Hiếu Niên khẽ đáp một tiếng.
Anh lại khẽ vén tóc cô, đắp chăn cho cô rồi xoay người đi.
Tiểu Ngũ nhanh chóng nhắm mắt lại, không hiểu tại sao mình phải giả vờ ngủ?
Cô thực sự càng ngày càng không hiểu chính mình.
Phương Dạ Bạch đi tới bên cạnh cô, cô cho rằng anh sẽ trực