
m, khóe miệng hơi nhếch lên gian xảo.
“Năng lực của anh như thế nào em biết chứ. Anh hai, cứ yên ổn mà nghiên
cứu người máy của anh đi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, đừng có làm cho mọi chuyện rối lên.” Phương Dạ Bạch cảnh cáo.
Phương Ngọ Liệt bị chọc giận, gầm nhẹ: “Oắt con, đừng tưởng mình giỏi.
Mười năm mà mày có làm được cái quái gì đâu. Thế mà mẹ còn tin tưởng mày sẽ tìm ra đáp án, hừ, thật buồn cười, tốn thời gian cho mày không bằng
để tao làm. Chỉ cần giải phẫu con bé không ngừng nhỏ lại kia, tao không
tin sẽ không tìm ra được đáp án.”
Chữ “Giảu phẫu”, làm cho Phương Dạ Bạch biến sắc. Hơn nữa khi Phương Ngọ Liệt nói Nhậm Hiếu Niên “Không ngừng nhỏ đi”, vẻ bình tĩnh của anh dần
dần sụp đổ.
Xem ra Hiếu Niên đang hoàn đồng với tốc độ cực nhanh, anh phải mau
chóng tìm được cô và Thần Võ. Hiện giờ người có thể bảo vệ họ cũng chỉ
có anh.
“Anh dám động đến một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ giết anh.” Anh lạnh lẽo nhìn Phương Ngọ Liệt.
Phương Ngọ Liệt cười vặn vẹo, hung ác nói: “Ái chà, hai mươi bảy năm qua tao chưa bao giờ thấy mày giận dữ, xem ra mày rất thích con bé kia.”
“Cô ấy đang ở đâu?” Ánh mắt anh lúc này đang bốc hỏa.
“Chờ sau khi tao giải phẫu cô ta xong, tìm được bí mật trẻ mãi không
già, tao sẽ trả thi thể lại cho mày.” Giọng nói của Phương Ngọ Liệt vô
cùng tà ác, hắn ta còn đưa tay vỗ vỗ gương mặt anh.
Trong nháy mắt anh liền nổi giận, vung tay lên đấm vào mặt của Phương
Ngọ Liệt. Điện thoại trong tay anh phóng ra dòng điện cường độ cao,
Phương Ngọ Liệt vội buông anh ra, lấy tay che mặt, đau đớn hét lên.
“A a a a.”
“Đừng có tự tiện động vào người tôi.” Anh lạnh lùng cảnh cáo.
Phương Ngọ Liệt điên tiết, đôi mắt hung ác trợn trừng: “Chậc chậc, thật
đáng tiếc, sao mày còn chưa chết? Lão Tứ, thuộc hạ của tao nói mày bị
bắn trúng ngực còn rơi xuống biển, nhất định sẽ không sống nổi. Không
ngờ là mạng mày lại lớn như vậy……….”
“Phải, mạng tôi rất lớn, cho nên đừng so mạng với tôi. Anh hai, anh
tuyệt đối không thể nào sống lâu hơn tôi đâu.” Phương Dạ Bạch ngẩng mặt, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào ánh mắt khiêu khích của anh ta.
“Mày đúng là thằng nhóc thối tha, người muốn mạng của mày rất nhiều. .
.” Phương Ngọ Liệt giận dữ lao lên, nắm lấy cổ áo Phương Dạ Bạch.
Phương Dạ Bạch tránh ra khiến áo sơmi bị xé làm lộ ra lồng ngực hoàn hảo.
“Hả?” Thuộc hạ phía sau Phương Ngọ Liệt khinh ngạc hô lên một tiếng.
Phương Ngọ Liệt cũng ngẩn ra: “Thì ra là mày không bị thương?”
“Nhưng tôi rõ ràng đã bắn trúng……..cả người anh ta toàn là máu.” Tên thuộc hạ kia hoảng sợ không hiểu.
Phương Ngọ Liệt nhíu mày hoang mang nhìn chằm chằm vào Phương Dạ Bạch.
Anh chậm rãi kéo lại cổ áo, hừ lạnh: “Chỉ một viên đạn làm sao giết được tôi.”
“Rốt cuộc mày đang giở trò gì?” Phương Ngạo Liệt lại kéo cổ áo anh, muốn nhìn rõ xem ngực anh có bị thương hay không. Đúng lúc này Tiểu Ngũ vọt
lên, nhanh như chớp khống chế cổ tay Phương Ngọ Liệt, dùng sức vặn lại,
sau đó giương súng ngắm thẳng vào giữa trán hắn ta. Cùng lúc đó thuộc hạ của Phương Ngọ Liệt cũng chĩa súng vào Phương Dạ Bạch.
Hai đấu năm. Hai bên án binh bất động giằng co.
“Hừ. Tao đang thắc mắc sao không thấy con người hầu của mày đâu, hóa ra
là lẩn trốn nãy giờ.” Phương Ngọ Liệt trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ.
“Tôi không muốn làm lớn chuyện này, mau giao Hiếu Niên ra đây.” Phương Dạ Bạch lạnh lùng nói.
“Mày có thể làm lớn chuyện sao? Sao mày không nghĩ tới chuyện sẽ không còn mạng rời khỏi nơi này?” Phương Ngọ Liệt cười âm hiểm.
“Tôi có thể, nhưng anh có lẽ thì không.” Phương Dạ Bạch nói xong bỗng nở nụ cười kỳ quái.
“Cái gì? Thằng ôn con chết tiệt…….” Phương Ngọ Liệt bị anh cười nên cảm
thấy rất khó chịu, muốn đem nắm tay kia đấm vào mặt anh nhưng vừa nhúc
nhích một tẹo lại thấy họng súng của Tiểu Ngũ dí sát vào mặt mình, ánh
mắt lộ sát khí, ra điều cảnh cáo.
Đương nhiên trong đám thuộc hạ của hắn ta cũng có ba người đồng thời chĩa súng vào Tiểu Ngũ.
“Phải cẩn thận đó. Anh hai, tôi phải nhắc nhở anh, Tiểu Ngũ rất lợi hại.” Phương Dạ Bạch cười cười.
Phương Ngọ Liệt tức giận làm cho khuôn mặt càng trở nên dữ tợn, hắn ta
trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ, giọng nói ác độc vang lên: “Mày cũng nên cẩn
thận đó, tao cũng rất nguy hiểm. Nếu làm tao tức giận thì tao mặc kệ mày có phải là em tao hay không………”
“Tôi cũng đâu muốn chọc anh, là anh chọc vào tôi trước. Mà anh cũng nên
suy nghĩ cho kỹ đi, gặp phải tôi thì cũng tương đương như gặp mẹ rồi.”
Phương Dạ Bạch khinh thường nói.
Lông mày Phương Ngọ Liệt khẽ giật giật. Mẹ ngoài mặt luôn ôn hòa, nhưng bọn họ từ nhỏ đến lớn luôn kiêng kị mẹ hơn cả cha.
“Hừ! Dù là ai làm thì cái mẹ muốn chỉ là kết quả mà thôi. Chỉ cần tao tìm ra đáp án, mẹ sẽ không nói gì.”
“Đừng hoang tưởng, anh nhất định sẽ không tìm ra được đáp án đâu.”
Phương Dạ Bạch biết hắn ta nói không sai, mẹ cũng không phải chỗ dựa cho anh. Ở nhà họ Phương, kết quả luôn quyết định tất cả, cha mẹ chỉ đứng
về phe người thắng mà thôi.
“Tao sẽ tìm ra cho mày thấy, hiện giờ tao không muốn động thủ, mau cút ra ngoài cho tao.” Phư