Hệ Liệt Thủ Tuế

Hệ Liệt Thủ Tuế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326105

Bình chọn: 7.5.00/10/610 lượt.

h chóng gõ lên bàn phím.

“Hiểu Niên nhất định bị anh ta giấu ở một nơi khác, tôi tra trong máy

tính không tìm được tư liệu gì cả. Trước kia tôi không để ý đến chuyện

của anh ta, hiện giờ phải điều tra xem phòng thí nghiêm cá nhân của anh

ta ở đâu.”

Cô thất thần đứng bên cạnh anh, nhìn chằm chằm cổ tay bị anh nắm chặt.

Nơi đó, hình như hơi tê dại……..

“Tiểu Ngũ, lấy điện thoại của cô lại đây, tôi muốn chuyển dữ liệu của máy tính này vào trong điện thoại của cô.”

Cô không có động tĩnh, Phương Dạ Bạch quay đầu nhìn cô, phát hiện cô đang ngẩn người.

“Tiểu Ngũ.” Anh gọi một lần nữa.

“Hả.” Cô chợt hoàn hồn, lấy điện thoại trong túi đưa cho anh.

Anh nhìn cô chằm chằm, nhận lấy di động rồi hỏi: “Cô ngẩn người cái gì?”

“Không có.” Cô nói với vẻ mặt bình thường.

“Cô nhập các trình tự chính vào đi, tôi muốn chuyển virus gián điệp trong điện thoại cô xâm nhập vào máy tính này.”

“Vâng.” Cô lập tức tiến lên nhanh nhẹn điều khiển máy tính.

Anh cầm di động đứng bên quan sát động tác của cô.

Tất cả đều hoàn hảo, nhưng anh vẫn cảm thấy cô có chút kỳ lạ…..

Đang trầm ngâm, Tiểu Ngũ đột nhiên nhảy lên, lao về phía anh đẩy anh ra.

Anh còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng vỡ vụn từ chỗ anh vừa đứng

truyền đến, sau đó là tiếng bắn liên hoàn, làm cho đồ đạc xung quanh nổ

tung.

Tiểu Ngũ ôm lấy anh lăn xuống dưới bàn máy vi tính, lấy thân thể mình che chở cho anh.

Hai người dán chặt vào nhau, cô nghiêng mặt nghe ngóng tình huống, gò má dường như chạm vào mặt anh. Anh giật mình kinh ngạc, chớp mắt một cái

đột nhiên cảm nhận được hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể của cô.

“Có người đến!” Cô quay đầu về phía anh cảnh báo, nhưng chính bởi vậy mà môi hai người chạm nhẹ vào nhau.

Anh ngây người, ánh mắt hai người đối diện nhau, cảm giác thật kỳ lạ……cũng thật kỳ diệu.

Nhưng cảm giác khác thường này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất. Anh biết

đây vốn không phải là hôn mà chỉ là chạm môi thôi, kỳ thực cũng chẳng có gì, cho nên cũng không nên cảm thấy kỳ lạ.

Phương Dạ Bạch nhướn mày, định đẩy cô ra, đúng lúc này cửa phòng mở ra,

một giọng nói lạnh lẽo quen thuộc cất lên: “Bất kể là sống hay chết,

cũng phải tìm cho ra con chuột dám can đảm xông vào đây.”

“Vâng.”

Cô hoàn hồn, xoay người ngồi dậy, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng, nhanh chóng lôi súng lục ra, chuẩn bị ứng chiến.

Nhưng Phương Dạ Bạch lại ngăn cản cô, lấy ánh mắt ám chỉ cho cô biết

rằng hai người vẫn nên tiếp tục trốn, chờ tải hết tư liệu xuống, sau đó

mới chủ động ra ngoài.

Động tĩnh này làm cho bốn gã cầm súng đều chĩa về phía anh đằng đằng sát khí.

“Bình tĩnh. Anh hai, là em.” Anh hừ nhẹ.

Cậu hai Phương Ngọ Liệt cùng đám đàn em đều trừng mắt kinh ngạc nhìn

anh, nhất là Phương Ngọ Liệt, biểu cảm trên mặt như gặp quỷ.

Phương Dạ Bạch nhìn hắn ta đùa cợt nói: “Anh hai, sao trông anh giống như gặp quỷ quá vậy?”

Phương Ngọ Liệt nhíu mày, vẫn không thể nào tin: “Mày………..vì sao……….”

“Vì sao cái gì? Anh muốn hỏi vì sao em lại ở đây? Vì sao em không chết hả?” Phương Dạ Bạch cười cười ngắt lời hắn ta.

Sắc mặt Phương Ngọ Liệt hơi thay đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ

bình tĩnh như cũ, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng mang theo chút hung ác sa

sầm lại.

“Lão Tứ, mày chạy đến phòng cải tạo của anh làm cái gì?”

“Em đến tìm người.” Phương Dạ Bạch nhún vai.

“Tìm người? Muốn tìm người thì chạy đến chỗ anh làm gì? Không thấy buồn cười sao?” Phương Ngọ Liệt không vui nói.

“Bởi vì người đó bị thuộc hạ của anh mang đi, đương nhiên phải đến chỗ

anh tìm rồi.” Phương Dạ Bạch nói xong còn nhìn trái nhìn phải.

Thuộc hạ của Phương Ngọ Liệt không dám ra tay với anh, thậm chí còn

không dám chĩa súng vào anh. Ngoại trừ thân phận tứ thiếu gia của nhà họ Phương dường như bọn chúng còn kiêng kị chút gì khác nữa.

“Anh không hiểu mày đang nói cái gì, hiện giờ mau cút đi.” Phương Ngọ Liệt tiến lên ngăn cản anh tùy ý đi lại.

“Anh biết mà, anh hai, người của anh xâm nhập vào phòng thí nghiệm của

em, đem bạn của em đi, chuyện này nếu nói cho mẹ biết………” Phương Dạ Bạch cười lạnh.

“Mày không có bằng không chứng, đừng có vu oan.” Phương Ngọ Liệt nhíu mày giận dữ nói.

“Chứng cứ sao? Chứng cứ ngay tại ngực trái của em.” Phương Dạ Bạch nói

xong liền lấy tay chỉ lên vị trí tim mình, ánh mắt liếc nhìn người đàn

ông cường tráng đằng sau Phương Ngọ Liệt.

Tuy rằng khi đó che mặt, nhưng anh biết người nổ súng với anh chính là tên này.

Người đàn ông kia sợ hãi lùi lại một bước.

Phương Ngọ Liệt quát lớn: “Đủ rồi, đừng có chọc anh. Đêm nay là sinh

nhật ba, mày không ở đại sảnh mà chạy đến phòng anh làm loạn, nếu không

cút đi đừng trách anh không khách khí.”

“Hiếu Niên và Thần Võ ở đâu?” Phương Dạ Bạch hỏi thẳng.

“Hiếu Niên? Thần Võ? Bọn họ là ai? Anh chưa gặp bao giờ.” Phương Ngọ Liệt cười ác ý.

“Anh có bắt bọn họ cũng vô dụng thôi, anh không thể nào giải được bí mật của Hoàn Đồng đâu.” Phương Dạ Bạch nheo mắt lại châm chọc nói.

“Trên đời này không có bí mật nào không giải được, mày không làm được

thì không có nghĩa là anh cũng không làm được” Phương Ngọ Liệt cũng lười giấu diế


Teya Salat