Teya Salat
Hãy Để Anh Ở Bên Em

Hãy Để Anh Ở Bên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323671

Bình chọn: 8.00/10/367 lượt.

mà, vô cùng chững chạc, ba mươi mấy tuổi rồi mà chưa từng thấy anh ấy có quan hệ yêu đương với ai. Bình thường sức khỏe rất tốt, đến cảm cúm còn chẳng mấy khi bị, lần này chẳng qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi!

Sau mấy lần “bị khuyên”, Vân Vy rất ngại mỗi khi chạm mặt cô ta. Cái công ty lớn như vậy nhưng kiểu gì cũng vẫn phải chạm mặt nhau. Về sau, chỉ cần là những đồng nghiệp có đôi chút qua lại với Vân Vy đều quan tâm đến chuyện của cô và Triệu Dương.

-Vân Vy, cậu thực sự nên cân nhắc đến chuyện chung thân đại sự của mình rồi đấy!- Tiểu Thu miệng nhồm nhoàm gặm bánh bao, nhìn Vân Vy suốt ngày cau mày nhíu mặt, nói.

Vân Vy trợn mắt lườm cho Tiểu Thu một cái sắc lẻm: -Cậu cũng đến làm thuyết khách phải không?

Tiểu Thu cười ha ha nói: -Tớ không phải nói cái gã Triệu Dương bệnh tật đầy người kia đâu. Ý của tớ là cậu nên cân nhắc đến chuyện tìm một nửa kia của mình đi, chứ cái gã Triệu Dương kia ấy mà, chết lúc nào chả biết!

Nghĩ kĩ những lời Tiểu Thu nói cũng có lí. Với một gia đình truyền thống như gia đình cô, chắc chắn không thể chịu được việc cô độc thân cả đời. Cho dù cô có không cam tâm tình nguyện, cuối cùng vẫn phải bước vào cuộc sống hôn nhân. Nói một cách lí trí thì đáng lẽ ra cô nên chấp nhận sự sắp xếp đi xem mặt của gia đình, nhưng không hiểu sao trong lòng cô vẫn mãi vương vấn mối tình dành Giang Nhan.

Giang Nhan từng hỏi cô: -Em có biết cần phải làm gì để xóa bỏ tàn dư để lại sau một trận hỏa hoạn chưa?

Cô lắc đầu.

Giang Nhan đáp: -Vậy thì phải tạo ra một vụ hỏa hoạn to hơn!

Nhưng cả đời này, cô không thể nào châm lên ngọn lửa tình yêu nào càng mãnh liệt hơn lúc trước nữa.

-Vân Vy, tớ không tin trong lòng cậu lại không có người nào thích hợp cả!- Tiểu thu bắt đầu bày ra kế hoạch: -Nếu như có, cậu nên mạnh dạn làm thân với người ta, có thể hẹn người ta ra ngoài….

Vân Vy lại chợt nhớ đến tấm danh thiếp của Giang Nhan để ở trong ví.

Cuộc hội ngộ của họ quả thực quá kịch tính, chắc chắn anh sẽ có ấn tượng không tốt đối với những lời nói dối của cô. Tại sao cô không gặp anh vào những lúc “tử tế” hơn? Nếu có thể như vậy có lẽ cô đã có dũng cảm để âm thầm nằm mơ những giấc mơ không hiện thực kia.

-Vân Vy, cô cắt cử người đi đào tạo cho khách hàng. Đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác với bệnh viện, nhất định phải phục vụ người ta thật chu đáo!

Đây là lần đầu tiên công ty hợp tác với bệnh viện, thế nên sếp của Vân Vy cẩn thận dặn dò cô.

- Giờ tôi đang không có việc gì, để tôi đi vậy!- thấy sếp có vẻ thận trọng, hơn nữa đây lại là lần đầu tiên công ty cô phục vụ tận nơi cho khách hàng nên cô không yên tâm giao cho người khác.

Quả nhiên, sếp của Vân Vy gật đầu vẻ hài lòng: - Cũng được, vậy giao cho cô nhé!

Công việc của Vân Vy là giải thích cho khách hàng cách sử dụng phần mềm của công ty cô như thế nào, sau đó tiến hành một số điều tra và bảo hành cho khách hàng sau khi mua. Sau hai ngày làm việc bận rộn, bác sĩ Tiểu lâm vô cùng hài lòng với tác phong làm việc của Vân Vy.

- Giám đốc Vân quả nhiên là kiên nhẫn!- bác sĩ Lâm khen ngợi: - Lại còn hiểu được những tư ngữ của giới y học chúng tôi nữa!

- Tôi có một người bạn làm bác sĩ mà!

- Chẳng trách! - bác sĩ Lâm tiễn Vân Vy ra đến tận cửa.Đi từ đây ra là gần nhất!- bác sĩ Lâm chỉ tay về phía hành lang bên cạnh.

Bên hành lang không biết là phòng khám khoa nào, dường như tất cả các phòng bệnh ở đây đều được bố trí giống hệt nhau, bên hành lang còn được trồng rất nhiều cây xanh, mang lại cho người ta cảm giác mát lành, thư thái.

Không đợi Vân Vy hỏi, bác sĩ Lâm đã chủ động giới thiệu: -Đây là khoa tư vấn tâm lí.

Khoa tư vấn tâm lí? Sau khi Giang Nhan xảy ra chuyện, người nhà cô đã từng mời bác sĩ tâm lí về giúp cô thoát khỏi tâm trạng đau đớn và khổ sở, nhưng kết quả điều trị rõ ràng chẳng có tác dụng gì với cô cả. Phần lớn thời gian cô đều dành cho việc ngủ, sống nhờ vào những giọt nước truyền vào máu mỗi ngày. Nếu như ông trời không cho cô cơ hội được quay ngược thời gian thì có lẽ cô đã kiệt sức bởi nỗi đau đớn quá lớn ấy rồi.

Vân Vy vừa đi vừa nghĩ, lúc đi ngang qua phòng chẩn trị, bất ngờ có một cơn gió thổi qua làm cánh cửa phòng hơi hé ra. Cô đưa mắt nhìn vào bên trong, vô tình chạm phải ánh mắt của một bệnh nhân trong đó.

Vân Vy chợt thấy các dây thần kinh trong đầu căng ra. Cô rảo bước đi thật nhanh, chỉ sợ người đó sẽ đuổi theo.

Không phải mắt cô nhìn nhầm đấy chứ? Cô làm sao có thể ngờ rằng bệnh nhân ở trong căn phòng ấy chính là Triệu Dương?

Rõ ràng anh ta bị phát bệnh tim đột ngột, vậy tại sao giờ anh ta lại ở trong khoa tâm lí? Lẽ nào ngoài bệnh tim ra anh ta còn mắc bệnh về tâm lí nữa à?

Trước đây cô từng đọc báo và được biết, phần lớn những cô nam, quả nữ trong thành phố đều bị mắc căn bệnh trầm cảm hoặc tự kỉ. Không biết cái gã họ Triệu ấy mắc phải bệnh gì? Không biết vài năm nữa liệu cô có phải thường xuyên bổ sung các loại thực phẩm chức năng, liên tục đến thẩm mỹ viện và thỉnh thoảng “ghé thăm” bác sĩ tư vấn tâm lí không nữa?

Đi một đoạn đường dài, cuối cùng cô cũng ra được đến cầu thang. Ngoảnh đầu