
ơng mới được bảo toàn.
Vân Vy đột nhiên nhớ ra cái danh thiếp mà Giang Nhan đã đưa cho cô.Cô vội vàng ngồi dậy khỏi giường, lấy ra cái ví tiền rồi lục tung lên. Cuối cùng thì cô cũng tì tấm danh thiếp màu xanh nhạt ở trong ví tiền của mình. Thế nhưng những con chữ xuất hiện trên tấm danh thiếp khiến cho cô giật mình kinh ngạc.
Sao có thể thế được?
Rõ ràng Giang Nhan đã học năm năm ở trường đại học y khoa, sau khi tốt nghiệp anh ấy đã vào làm việc ở một bệnh viện rất có danh tiếng, thế nhưng sao lại….
Vân Vy lắc đầu thật mạnh, cảnh tượng xảy ra lúc ban ngày lại lần nữa hiện về trong đầu cô. Các động tác cấp cứu của Giang Nhan lúc đó vô cùng thành thục, tuyệt đối không giống như một “lang băm” đang hành nghề. Nhưng tại sao trên danh thiếp rõ ràng lại ghi là anh đang làm việc ở một công ty nhà nước A nào đó.
Vân Vy ngẩn người phải đến hơn một phút mới bừng tỉnh, miệng lẩm bẩm:
-Thật là vô lí!
Thật sự quá vô lí! Tất cả chỉ là quay ngược thời gian lại, Giang Nhan làm sao lại thay đổi nhiều như vậy được? Hơn nữa cô chỉ quay ngược lại thời gian có năm năm, vậy thì cái chuyện Giang Nhan đã học y năm năm là sự thực không thể thay đổi được!
Rốt cuộc là vì chuyện gì đã khiến cho anh từ bỏ nghề y? Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Nhưng sau đó thì sao? Ngộ nhỡ anh ấy kết hôn rồi thì sao? Còn cô vẫn đang ôm mãi ảo tưởng với anh, vậy cuối cùng cô sẽ thế nào đây?
Vân Vy buồn bã nhét tấm danh thiếp xuống dưới gối, nhắm chặt mắt lại. Một lúc sau cô lại mở mắt ra, lấy tấm danh thiếp ra, nhập những con số trên danh thiếp vào điện thoại….Những con số này cô đã quá quen thuộc, không chỉ đơn giản là bởi vì số điện thoại này là do cô và Giang Nhan cùng đi mua mà còn là bởi vì vào ngày anh xảy ra chuyện, cô đã gọi không biết bao nhiêu cú vào máy của anh.
Lẽ nào không quen biết với cô mà anh vẫn mua số điện thoại này? Tại sao thứ mà cô nghĩ rằng sẽ thay đổi lại không thay đổi, trong khi thứ mà cô nghĩ không thay đổi lại thay đổi?
Đã bao năm rồi Giang Nhan không mang chiếc áo blu trắng này ra ngắm. Trên chiếc áo ấy còn thêu tên trường đại học y khoa S. Anh ngắm nhìn chiếc áo hồi lâu mới cất lại vào trong tủ, sau đó cởi cúc áo và đi thẳng vào nhà tắm.
Bác sĩ Giang, cách xưng hô này lâu lắm rồi anh không được nghe.
Nhớ lại ánh mắt lấp lánh, đôi má đỏ bừng của Vân Vy lúc đó, anh lại không đừng được cười.
Cho dù có phát hiện ra những lời nói dối của mình đã bị anh nhìn thấu chắc cô cũng không gọi điện thoại cho anh đâu nhỉ! Những người có vẻ rụt rè như cô chỉ biết lặng lẽ đúng núp ở một góc….
Sáng hôm sau, Vân Vy vừa bước vào công ty đã phát hiện ra không khí có vẻ khá kì lạ. Quả nhiên đúng là có chuyện. Cô vừa mới ngồi xuống ghế thì Tiểu Thu, cô bạn đồng nghiệp khá thân của cô đã chạy đến, trong tay còn cầm một tờ báo buổi sáng.
-Vân Vy, cậu đã xem cái này chưa?
Cái tít báo to đùng đập ngay vào mắt cô: “Vở kịch tình yêu ở quán cà phê”, bên dưới là một tấm ảnh đen trắng.
Đây là lần đầu tiên Vân Vy lên báo.
Góc độ chụp của tấm ảnh ấy rất chuẩn xác, có thể chụp rõ được cô và Triệu Dương, thậm chí còn chụp được khuôn mặt chính diện của Giang Nhan. Kể từ khi các tòa soạn đưa ra quyết định thưởng tiền mặt cho những ai cung cấp tin tức và hình ảnh cho tòa soạn, tất cả những tin tức ở trong thành phố này dường như đều được phơi bày ra ánh sáng.
-Vân Vy, là thật sao?
Vân Vy gật đầu, chứng cứ rành rành trước mặt, cô có muốn chối cũng không được.
-Đấy, tớ đã nói rồi mà, nếu không hôm qua cậu đâu có đột nhiên xin nghỉ như vậy!- Tiểu Thu vừa thốt lên đã thu hút không ít sự chú ý của các đồng nghiệp trong văn phòng.
Đối mặt với những ánh mắt tò mò này, Vân Vy đành phải thuật lại toàn bộ câu chuyện, còn đặc biệt làm sáng tỏ những điều bịa đặt của báo chí về cô và Triệu Dương. Triệu Dương chẳng qua chỉ là một người bạn của chị, nhưng rõ ràng những điều cô nói không khiến cho những người vô cùng tò mò kia thỏa mãn.
Nói thế nào thì nói, nam nữ độc thân hẹn hò với nhau vào cuối tuần là một sự thực không thể thay đổi được.
-Vân Vy, cậu không quen người này à?- Lí Nhiễm bò ra bàn làm việc của Vân Vy, chỉ tay vào Giang Nhan hỏi.
-Không quen!
-Thật là đáng tiếc! Một người đàn ông đẹp trai và phong độ thế này hiếm lắm đấy! Bình thường không gặp được thì thôi, tại sao có cơ hội tốt như vậy cậu lại không chủ động xin danh thiếp của người ta? Hơn nữa dù sao người ta cũng coi như đã giúp đỡ cậu, ít nhất cũng phải mời người ta đi ăn bữa cơm chứ?
Nếu đổi lại là người khác chắc chắn cô cũng sẽ làm như vậy. Dù gì thì người ta cũng đã giúp mình mà. Không trực tiếp cảm ơn người ta là bất lịch sự! Vân Vy im lặng nhìn Giang Nhan trong ảnh….nhưng người ấy lại chính là anh….
Vân Vy vốn cứ tưởng chuyện này chị bị đồng nghiệp tò mò chút thôi, nào ngờ sóng gió vẫn không ngừng lan rộng. Cái gã Triệu Dương ấy lại là họ hàng với một đồng nghiệp ở bộ phận khác trong công ty Vân Vy. Khổ nỗi người đồng nghiệp ấy cũng quá mức “nhiệt tình”, sẵn sàng đứng ra làm mai mối, cứ có cơ hội là lại rót vào tai Vân Vy đủ những điều tốt đẹp về Triệu Dương: -Triệu Dương ấy