pacman, rainbows, and roller s
Hãy Để Anh Ở Bên Em

Hãy Để Anh Ở Bên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323804

Bình chọn: 9.00/10/380 lượt.

Vân Vy chợt nhớ đến Giang Nhan, nhưng Giang Nhan…. Triệu Dương tiếp tục giải thích: -Tập đoàn E rất kén chọn trong việc tìm bạn hợp tác. Tôi nghĩ cái đề án này sếp các cô khó mà giành được, dù gì thì công ty các cô cũng không có thế mạnh trên mặt này…- anh dừng lại một chút rồi bổ sung: -Thế cho nên cô có gửi sai kế hoạch hay không cũng chẳng quan trọng, phải chờ xem sếp của các cô nhìn nhận vấn đề này như thế nào thôi chứ thực ra chuyện này chẳng có ảnh hưởng gì. -Trước mặt, cô nên đến nói rõ chuyện này cho sếp cô biết. Tiểu Thu cười tức tối: -Tôi không thể nói cho sếp biết chuyện này được! Đã nói đến nước này có nghĩa là đã chẳng còn cách nào cứu vãn nữa rồi. Vân Vy tiễn Triệu Dương xuống dưới lầu, im lặng không nói gì. Triệu Dương vào xe, kéo kính cửa sổ xuống và nói: -Vân Vy, có những chuyện cố gắng hết sức là được rồi, không nên quá cố chấp làm gì. Dù sao đó cũng là lỗi của cô ấy, cô không thể lúc nào cũng gánh vác sai lầm cho cô ấy được! -Cô ấy là bạn thân của tôi! -Trong công việc không có bạn bè! Không hiểu sao Vân Vy cảm thấy có chút khó chịu và khinh thường với những gì mà Triệu Dương nói. -Đồng nghiệp thì không thể trở thành bạn bè sao? -Vân Vy, tôi không có ý đó! Có những chuyện dễ dàng giúp được thì không nói làm gì, nhưng có những chuyện thực sự rất phức tạp. Hôm nay anh cầu cứu người ta, ngày mai anh sẽ phải trả ơn cho người ta. Nhiều lúc phải biết cân nhắc xem làm như vậy có đáng hay không. Dù gì cô ấy cũng không phải là người thân của cô. Giờ đã chẳng còn phải là thời học sinh nữa rồi, chẳng còn ai vô tư đi giúp đỡ người khác nữa đâu! -Anh nghĩ như vậy à? -Điều tôi nói là sự thực! Có những chuyện giúp đỡ người khác chẳng có lợi gì cho cô đâu. Sai thì đã sai rồi, gánh chịu hậu quả là trách nhiệm của mỗi người trưởng thành. Biết bao nhiêu người phải đối mặt với lỗi lầm do mình gây ra, sao cô ấy lại không làm được cơ chứ? Với lại là phúc hay là họa vẫn còn chưa biết mà? Những lời Triệu Dương nói như châm bùng lên ngọn lửa giận dữ trong lòng Vân Vy. Thế mà trước đây anh ta còn nói dù có thế nào cũng sẽ hết lòng giúp đỡ cô. Hóa ra sự giúp đỡ mà anh ta nói chẳng qua cũng vẫn là một sự giúp đỡ cóhiệt hơn. Loại người như vậy có nên tin tưởng không? Anh ta có đáng để cho cô tin tưởng không? Có thể đây chính là cái mà người ta gọi là lí trí. Đàn ông đều có lí trí như vậy đấy! Triệu Dương đăm chiêu nhìn vào Vân Vy, nói: -Vân Vy, đừng trẻ con thế nữa! Hai người chia tay trong không khí chẳng vui vẻ gì. Vân Vy cảm thấy trong lòng thật khó chịu, u ám tựa như đêm đen. Tại sao lại không còn cái cảm giác đẹp đẽ trong cuộc sống nữa? Cũng giống như những bức ảnh mà Giang Nhan đã chụp, trong ánh bình minh mỏng manh, cô khẽ thổi bay những hạt bồ công anh, cô mỉm cười, nụ cười nơi khóe mắt cũng dần trở nên ố vàng. Giang Nhan không biết rằng lúc ấy cô đã nhìn trộm anh, đến gần nơi anh chụp anh là âm mưu đã được sắp đặt từ trước của cô. Cô thật sự rất muốn nhìn đôi mắt thuôn dài ấy khẽ nheo lại….một sức quyến rũ không thể kháng cự. Cô lặng lẽ chạy về nơi cắm trại của trường, các bạn cùng phòng thi nhau hỏi: -Nhìn gần có đẹp trai không? Cô lắc đầu nói: -Cũng chẳng đẹp lắm -Ờ….- đám đông thất vọng. Nếu như nói sự thật, không biết có bao nhiêu người sẽ thử bước vào tầm mắt của anh. Thế nên cô đã nói dối để giữ lại cái “đặc quyền” này cho riêng mình. Cô cứ tưởng rằng đó chẳng qua chỉ là một lần gặp tình cờ, ngào ngờ hơn một tháng sau, cô lại tình cờ gặp lại anh trong triển lãm ảnh thành phố. Trong khi cô đang rụt rè, lén lút nhìn anh thì anh đã tự nhiên đưa tay ra trước mặt cô nói: -Xin chào, tôi là Giang Nhan! Mặc dù anh ấy không điềm đạm và trầm lắng như những gì cô nghĩ, nhưng Giang Nhan lúc ấy cô cùng cởi mở và rạng rỡ. Mặc dù tưởng tượng về anh trong lần đầu gặp mặt không trùng khớp với anh trong hiện tại, mặc dù không hoàn mỹ như cô tưởng tượng nhưng anh vẫn khiến cho trái tim cô loạn nhịp. Vân Vy đã tìm ra số điện thoại của Giang Nhan. Cố ấn phím gọi. Điện thoại đã được kết nối. Cô rụt rè nói: -Anh Giang Nhan….- cô cố hít thở thật sâu rồi mới nói tiếp: -Tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp Giọng điệu có vẻ lo lắng và ngần ngại của Vân Vy khiến cho Giang Nhan chợt nhíu mày: -Vân Vy…. Không hiểu sao vừa nghe thấy giọng nói của Giang Nhan là Vân Vy lại thấy trong lòng thanh thản hơn nhiều. Ít nhất thì trước đây Giang Nhan chưa bao giờ từ chối cô điều gì. Cô lại chìm vào trong ảo giác trước đây của mình. -Tôi sẽ đến chỗ anh, hoặc là anh chọn một địa điểm nào đó đi!- Vân Vy siết chặt điện thoại trong tay, tim cô đập nhanh đến mức khiến cho lồng ngực đau thắt, những ngón tay bắt đầu rịn mồ hôi. -Nói cho tôi địa chỉ của cô, tôi sẽ đến đó! Trong lúc đợi Giang Nhan đến, Vân Vy thầm nghĩ, cô có phải quá mạo muội không? Nếu như không phải vì những lời nói của Triệu Dương đã làm cô kích động thì có lẽ cô đã không làm như vậy. Cô lại thuật lại sự tình lần thứ hai. Đôi lông mày anh khẽ nhíu lại. Cô dường như đang trở về với lần đầu tiên gặp anh. Nhành dây leo héo úa trong lòng cô dường như đang sống lại. Thật chẳng ngờ bao nhiêu