Hãy Để Anh Ở Bên Em

Hãy Để Anh Ở Bên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323911

Bình chọn: 9.5.00/10/391 lượt.

ện không thể nào xảy ra như vậy. Nhưng thật không ngờ cuối cùng anh lại đem lòng yêu em thật. Giờ anh giao lại hết những thứ này cho em, coi như vật về chủ cũ. Vân Vy ôm chặt những món đồ ấy trong lòng: - Đều đã là quá khứ rồi, có ở trong tay em cũng chỉ là một kỷ niệm thôi! - Cô hiểu ý của anh, thế nên không muốn mãi vấn vương với chuyện này. Sau khi cất những món đồ của Giang Nhan đi, cô cúi đầu nhìn vào những tấm văn bằng xanh xanh đỏ đỏ của anh: - Những cái này là của anh à? - Toàn là những thứ vô dụng ấy mà! - Em xem được không? Thấy Giang Nguyên không có ý định từ chối, cô liền hào hứng lấy ra từng bằng khen ở trong tủ ra xem. - Phần lớn đều là những thứ vô đụng lấy được từ hồi học đại học! Đâu phải là những thứ vô dụng? Có những tấm bằng này thì cho dù không thi đại học thì các trường đại học hàng đầu cạnh tranh nhau mời anh đến h - Nếu quen anh từ sớm có phải là tốt không, như thế em đâu cần vì thi vào đại học mà suốt ngày phải thức đêm ôn luyện. Lúc đó anh không biết là em mong quen được một sinh viên giỏi thế nào đâu! Giang Nguyên bật cười: - Nếu em thích thì những thứ đó cho em hết đấy! - Vân Vy ngây người, thật không ngờ Giang Nguyên lại tặng cô. - Anh thi những thứ này không phải để mang ra cho người khác xem. Nếu như em thích thì cứ lấy đi, không thích thì thôi! Vân Vy thấy Giang Nguyên cất lại những tấm văn bằng liền vội vàng đưa tay ra giữ lại: - Không phải là em không muốn lấy, chỉ là không ngờ anh lại tặng những thứ này cho em. Từ nhỏ đến giò em chưa bao giờ giành được nhiều giải thưởng và bằng cấp thế này, chỉ duy có một lần thi thư pháp được xếp thứ ba thôi, thế nên tấm bằng khen ấy em giữ rất kĩ, những thứ này đểu là những hổi ức đáng trân trọng của anh... Giang Nguyên cười nói: - Anh giữ lại cũng chẳng để làm gì. Sở dĩ anh giữ lại là bởi vì nghĩ những thứ này anh giành được nhưng chẳng có ai nhìn đến, thật đáng tiếc, thế nên không nỡ vứt đi! Vân Vy thấy sống mũi cay cay, nước mắt lại trào ra. Những thứ này sao có thể vứt đi được? Khó khăn lắm mơi giành được một cái bằng khen... Hơn nữa, những thứ này sao lại không có tác dụng gì cơ chứ? Sau này anh phải mang nó ra để dạy dỗ con cái chứ, bố của nó giành được nhiều bằng khen thế này, chúng nó phải cố gắng để giỏi hơn bố chúng gấp trăm lần chứ! Giang Nguyên khẽ mỉm cười, ánh mắt vốn sâu thẳm nay bỗng trớ nên mơ màng. Hồi lâu sau anh mới đưa tay ra đón lấy những tấm bằng ấy, mở một tấm bằng khen ra, bên trong có bức ảnh của anh mặc đồng phục học sinh: - Còn có cả ảnh nữa, em có chê xấu không? Vân Vy vội vàng cướp lại, sụt sịt mũi: - Không chê! Ăn cơm xong, ba người ngồi nói chuyện đến rất khuya. Bà Giang định về nhà, Vân Vy phải nói mãi mới giữ bà ở lại được, dù sao căn nhà này cũng rộng như vậy, có đến bốn phòng, ba người ở cũng vẫn thoải mái. Chăn màn đều mới tinh, Vân Vy đã giặt qua rồi mới trải, thế nên nằm trên giường còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng. Buổi tối gió không quá to, thế nhưng rèm cửa bằng lụa mà cô mua chỉ cần gió thổi nhẹ cũng tung bay. Nằm mãi không ngủ được, Vân Vy quyết định ngồi dậy, nhẹ nhàng xuống giường và mở cửa ra, đi đến trước cửa phòng của Giang Nguyên. Cửa phòng của Giang Nguyên không khóa, đèn ngủ vẫn bật sáng. Cô khẽ nhón chân đi vào bên trong. Giang Nguyên mang về rất nhiều thuốc. Ban nãy cô không nhìn thấy anh uống thuốc. Anh một mực phải chờ bằng được cô về phòng rồi mới chịu uống. Cô nghe nói những loại thuốc chưa có mặt trên thị trường thường c nhiều tác dụng phụ, Giang Nguyên chắc là sợ cô nhìn thấy bộ dạng khó chịu của anh lúc uống thuốc. Chiếc giường rất lớn, vốn dĩ hai người nằm vẫn thấy rộng, huống hồ giờ chỉ có một mình Giang Nguyên, thế nên càng thấy rộng hơn. Nhìn anh có người thu mình trên giường, trong lòng lại thấy vô cùng xót xa. Nghĩ vậy cô liền khẽ kéo chăn ra rồi chui vào trong chăn với anh. Không biết trước đó Giang Nguyên đã ngủ chưa. Lúc cô nằm xuống giường, tim bỗng đập thình thịch liên hồi, cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đã đến nước này cô chẳng nghĩ được nhiều, thản nhiên vòng tay qua eo, ôm chặt lấy anh. Vòng tay qua người anh, cô cảm thấy người anh khẽ run lên. Vân Vy vội vàng thì thầm nói: - Suỵt, biết điều thì nằm yên, đừng có mơ phản kháng! Em nói cho anh biết, cho dù anh có kêu rách toác cả cổ họng chẳng có tác dụng gì đâu! Nghe thấy anh bật cười. Vân Vy đỏ mặt, tiếp tục đùa: - Sao? Chưa nhìn thấy nữ yêu râu xanh bao giờ à? Dám không khóa cửa, có phải là cố ý đợi em đến không hả? Cô vừa nói xong đã thấy tay mình bị kéo ra, Giang Nguyên xoay người lại, đè lên người cô khiến cho Vân Vy chợt bối rối không biết làm sao. Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, cô nhìn thấy đôi mắt anh long lanh tựa làn nước. Anh say đắm nhìn cô, đôi mắt hơi nheo lại, đầu hơi cúi xuống, hơi thở nhẹ nhàng cũng trở nên nặng nề, những ngón tay thon dài của anh trên eo cô bắt đầu vuốt ve lên trên... Sự di chuyển và động chạm của những ngón tay khiến cô bỗng thấy hoảng loạn, cô cố vùng vẫy... nhưng toàn thân lại mềm nhũn chẳng có chút sức lực nào, đôi bàn tay tham lđặt trên lồng ngực anh càng lúc càng thấy ấm á


Polly po-cket