
không ngờ em gọi cho anh vào lúc này! - Anh mỉm cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: - Muộn thế này rồi sao em còn chưa ngủ? - Em không ngủ được! - Cô nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tưởng tượng ra hình ảnh bên kia bờ đại dương. Đột nhiên cô nghe loáng thoáng có tiếng người nước ngoài nói chuyện, sau đó là một hồi tiếng xoong nồi đập vào nhau lẻng xẻng. - Giang Nhan oi, sao thế? Có ai đến thế? - Bà chủ nhà đấy mà! - Giang Nhan cười cười: - Bà chủ nhà ngửi thấy mùi cháy nên vội vàng lao đến! - Anh ngập ngừng một lát rồi nói bằng giọng trong veo: - Bếp ở nước ngoài không thích hợp để xào rau, khói không thoát ra được... hơn nữa anh lại xào rau nát bét rồi... Thật chẳng ngờ chỉ vài phút thẫn thờ mà món rau ngon lành đã bị cháy khét hết cả. Thực ra ngày ngày đều phải đi tiệc tùng, không biết tại sao đột nhiên anh lại nhớ đến món rau xào cùng ăn với Vân Vy hôm nào, thế nên đã tìm cớ thoái thác. Ai mà biết được chợ ở nước ngoài lại khác chợ trong nước như vậy. Anh phải khó khăn lắm mới mua được đầy đủ những loại rau củ mà hôm trước Vân Vy đã mua, sau đó còn phải mua dụng cụ và gia vị các loại. Nói tóm lại phải mất rất nhiều công sức và thời gian để làm ra món này. - Anh ra nước ngoài mà vẫn tự nấu ăn à? - Ừ. - Anh làm món g - Những thực phẩm hôm trước mà em dùng làm thức ăn sống cho anh đấy! Cô bật cười: - Ở đó bao nhiêu đồ ăn ngon, sao anh lại ăn món ấy? Giang Nhan cười dịu dàng. Tiếng cười của anh đôi khi khiến cho người ta cảm thấy ngưa ngứa như có một chiếc lông vũ khẽ lướt qua mặt. Cô thật là ngốc, sao cô không nghe ra giọng cười này chẳng giống với giọng cười trong kí ức của cô nhỉ? Mặc dù cũng có điểm tương đồng nhưng không thể đồng nhất? - Hôm nay anh không gọi điện cho em. - Ừ. Dạo này anh rất ít gọi điện. Cô nheo nheo mắt: - Em còn tưởng là mình rơi mất điện thoại rồi chứ! - Cô dừng lại một lát rồi nói tiếp: - Em đã đi xem nhà rồi, cứ tưởng rằng anh sẽ gọi điện hỏi em tình hình, nào ngờ chẳng nhận được điện thoại của anh gì cả! - Hôm nay công ty bất động sản ấy đã gọi cho anh rồi! Cô không ngờ là công ty bất động sản ấy đã liên hệ với Giang Nhan rồi. Vân Vy bật cười: - Thế hả, sao em ngốc thế nhỉ, em kí tên vào đó, hợp đồng bắt đầu có hiệu lực, đương nhiên người ta phải thông báo cho chủ nhà chứ! Giang Nhan bật cười, tiếng cười trong vắt như tiếng suối: - Không phải đâu! - Thế thì tại sao? - Vân Vy tò mò. Giang Nhan nói: - Bởi vì lúc ấy anh đã đưa vào thêm một công đoạn là chờ chữ kí của em, bọn họ tưởng là anh... - Giang Nhan cười không nói tiếp. Vân Vy chất vấn: - Tưởng anh cái gì? Giang Nhan ngập ngừng một lát mới nói: - Tưởng rằng anh sợ em, vì thế mới gọi điện báo tin vui cho anh! Nhớ đến vẻ bề ngoài lịch lãm và lạnh lùng của Giang Nhan chẳng trách mà người ta lại thấy tò mò. Ngay chính bản thân cô cũng không thể tưởng tượng được rằng một người đàn ông như vậy lại có thể đưa ra một đề nghị - Chẳng trách, hóa ra là bị hiểu nhầm! - Không phải đâu! - Giọng của Giang Nhan rất khẽ. Nghe giọng nói của anh sát ở bên tai, Vân Vy cảm thấy dường như khoảng cách của hai người rất gần. Gần đến mức cô có thể nghe thấy cả tiếng hơi thở của anh. - Không phải đâu Vân Vy! - Anh cười: - Là anh sợ, sợ em sẽ gọi điện nói với anh là em không thích, em không muốn căn nhà ấy. Thế nên ngay cả điện thoại cho em anh cũng không dám gọi. Nhận được điện thoại của công ty đó rồi, anh lại sợ em sẽ thay đổi. Cổ họng Vân Vy như nghẹn lại, không sao nói lên lời. - Căn hộ ấy thật sự quá đẹp, nhất là thiết kế trong phòng bếp và nhà vệ sinh. Em chưa từng nghĩ lại đẹp đến như thế, cho dù có là ai nhìn thấy chắc chắn cũng sẽ rất thích. Nếu như là của em làm thì em chẳng sợ có ai không thích cả! Giang Nhan cười: - Không phải vấn đề nằm ở bản thân đồ vật. Không phải cứ tốt thì mọi người đều sẽ thích! Vân Vy nhớ lại những gì mà anh đã trải qua lúc còn nhỏ. Đúng vậy, lúc ấy anh ngoan ngoãn như vậy, thông minh như vậy, biết điều như vậy... thế nhưng vẫn bị lãng quên. Vân Vy ngây người: Giang Nhan, sao anh lại đối xử với em tốt như vậy? - Để lừa em đấy! - Cái gì? - Lừa lấy trái tim em, có như vậy em mới thích anh! Dùng tất cả của anh để lừa lấy sự yêu thương của em. Thế nên anh mới sợ, sợ em không thích, thế là anh chẳng thể lừa được em. Còn nhớ có một lần em hỏi anh là có phải anh sắp kết hôn không, anh nói với em là phải. Anh vốn định sẽ kết hôn vào ngày 10 tháng 10, căn nhà này anh mua là để cho tương lai. Lúc ấy em hiểu nhầm anh sẽ kết hôn với Khang Di. Thấy em có vẻ buồn, trong lòng anh vui lắm, mặc dù anh biết... Cô không buồn vì anh. Anh cười, không dám nói tiếp. Bàn tay cầm điện thoại của Vân Vy khẽ run run. - Sao nữa? - Hơn nữa khả năng phân biệt phương hướng của em không tốt, rất dễ lạc đường. Anh sợ một ngày nào đó em lạc đường, anh lại không ở bên cạnh em. Như thế lúc anh về, anh làm sao tìm thấy em được. Cuối cùng, cô vẫn mỉm cười đầu hàng: - Giang Nhan, anh không được nói với em như vậy! Đầu dầy bên Giang Nhan yên lặng. Cô gần như có thể tưởng tượng ra đôi mắt lấp lánh như những vì sao của Giang Nhan. - Anh nói với em như vậy... có n