Snack's 1967
Hãy Chăm Sóc Mẹ

Hãy Chăm Sóc Mẹ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323130

Bình chọn: 8.5.00/10/313 lượt.

hướng ánh mắt về phía cô. Lẽ ra mẹ phải ngạc nhiên khi thấy

cô, nhưng đôi mắt mẹ trống không. Mẹ quá yếu nên phản ứng vô cùng chậm

chạp. Một lúc lâu sau mẹ gọi tên cô nhưng khuôn mặt vẫn hoàn toàn vô

cảm. Mẹ cứ lẩm nhẩm điều gì đó một cách mơ hồ. Cô phải ghé sát tai vào

để nghe.

“Khi bác con mất, mẹ thậm chí đã không khóc được.” Nhìn khuôn mặt

trắng bệch kinh hoàng của mẹ, cô không thể nói được dù chỉ một lời an

ủi.

Đám tang của bác gái cô là vào mùa xuân. Cô đã không đến dự đám tang, thậm chí trong suốt một năm bác ốm đau cô cũng không đến thăm lấy một

lần. Cô đã làm gì trong khoảng thời gian đó nhỉ? Hồi cô còn bé, bác như

người mẹ thứ hai của cô. Cứ tới kỳ nghỉ hè cô lại đến ở nhà bác, chỉ

cách nhà cô một quả núi. Trong mấy anh em cô, bác quý cô nhất, có lẽ là

do cô giống mẹ. Bác thường nói rằng cô và mẹ cô giống nhau như đúc. Cứ

như thể đang dựng lại không gian tuổi thơ giữa hai chị em, bác cùng cô

cho thỏ ăn, bác tết tóc cho cô thành ba bím. Bác thường độn một muỗng

gạo trên nồi mì và để dành riêng phần cơm trắng cho cô. Buổi tối, bác

cho cô nằm vào lòng và kể chuyện cổ tích cho cô nghe. Cô vẫn nhớ khi

mình gối đầu lên tay bác ngủ ngon lành. Dù bác không còn nữa nhưng cô

vẫn nhớ mùi hương của bác từ thuở ấy. Khi về già bác trông nom mấy đứa

cháu, bố mẹ nó bận mở lò bánh mì. Bác ngã cầu thang khi đang cõng cháu

nên phải vào bệnh viện, đến lúc ấy bác mới biết bệnh ung thư đã di căn

khắp cơ thể bác, không làm gì được nữa. Khi báo cho cô tin này, mẹ cô đã nói, “Tội nghiệp bác con quá!”

“Tại sao đến tận bây giờ họ mới phát hiện ra căn bệnh chứ?”

“Vì bác con chưa một lần được kiểm tra sức khỏe.”

Mẹ cô thường nấu cháo đặc mang đến bón cho bác ăn. Cô im lặng lắng

nghe mỗi khi mẹ gọi điện bảo, “Hôm qua mẹ sang thăm bác, mẹ nấu cháo mè

mang đến, bác ăn ngon miệng lắm.” Cô là người đầu tiên mẹ gọi điện báo

tin bác mất.

“Bác con mất rồi.”

Cô không nói gì.

“Con bận thế nên không cần đến đám tang đâu.”

Dù mẹ không nói vậy thì cô cũng không thể đến dự đám tang của bác vì

đã đến hạn chót phải nộp bản thảo. Sau khi đi dự đám tang của bác về,

anh Hyong-chol nói với cô anh đã lo là mẹ sẽ đau khổ tuyệt vọng, nhưng

mẹ không hề khóc và cũng không muốn đưa bác ra nghĩa trang. “Thật vậy

sao?” cô hỏi lại. Anh cả nói rằng anh cũng thấy đây là chuyện lạ tuy

nhiên anh tôn trọng ý muốn của mẹ.

Nhưng ở trong nhà kho ngày hôm ấy, với khuôn mặt xác xơ đau đớn, mẹ đã nói với cô rằng mẹ thậm chí không thể khóc khi bác mất.

“Sao lại phải thế? Nếu mẹ muốn thì mẹ cứ khóc.” Mặc dù không biểu lộ

ra nhưng cô thấy trong lòng đã nhẹ đi đôi chút khi mẹ đang trở lại là

người mẹ xưa nay của cô.

Mẹ cô khẽ chớp chớp mắt. “Mẹ không thể khóc thêm được nữa.”

Cô không nói gì.

“Đầu mẹ đau như muốn nổ tung.”

Ánh nắng cuối ngày sưởi ấm không gian, cô nhìn chằm chằm vào khuôn

mặt mẹ trong lòng mình cứ như lần đầu tiên được nhìn thấy nó. Mẹ bị đau

đầu? Nhức nhối đến mức mẹ thậm chí không thể khóc được? Đôi mắt đen tròn sáng rực của mẹ như mắt con bò mẹ lúc chuẩn bị sinh ẩn dưới những nếp

nhăn sâu hoắm. Cặp môi vêu vao, tái nhợt của mẹ khô khốc và nứt nẻ. Cô

đã không biết rằng mẹ phải chịu những cơn đau đầu dữ dội đến mức không

thể khóc được trong đám tang bác. Cô nâng cánh tay xoãi xuống phản của

mẹ đặt lên bụng mẹ. Cô nhìn sâu vào những đốm đen trên mu bàn tay tảo

tần cả đời lam lũ của mẹ. Cô không thể nói là mình hiểu rõ mẹ được nữa.

Thời bác trai cô còn sống, cứ thứ Tư hằng tuần bác lại đến thăm mẹ

cô. Hồi đó bác mới trở về thị trấn J sau nhiều năm lang thang nay đây

mai đó khắp đất nước. Bác đến chẳng phải có việc gì đặc biệt, chỉ là đạp xe tới xem mẹ cô ra sao rồi lại quay về. Có khi bác đến mà không vào

trong nhà, chỉ đứng ngoài cổng gọi to, “Em vẫn khỏe chứ?” Rồi mẹ cô chưa kịp ra ngoài sân, bác đã nói, “Anh phải đi đây!” và quay xe đi mất.

Trước đây cô cứ nghĩ quan hệ giữa mẹ và bác không gần gũi đến thế. Một

lúc nào đó trước khi cô sinh, bác đã vay bố cô một khoản tiền lớn mà

không trả. Thi thoảng mẹ cô vẫn lại nhắc lại chuyện ấy và tỏ ra rất giận bác. Mẹ nói với cô rằng vì bác mà mẹ luôn cảm thấy mắc nợ với bố cô và

bà chị chồng. Mặc dù món nợ là của bác nhưng dường như chuyện bác không

trả nợ đã khiến mẹ cô rất khó xử. Trong khoảng bốn năm năm không có tin

gì của bác, mẹ cô rất sốt ruột và luôn nhắc nhở, “Không biết giờ bác con ra sao rồi.” Cô không chắc mẹ đang lo cho bác hay đang giận bác.

Một hôm - chuyện này xảy ra trước khi bố mẹ xây ngôi nhà hiện nay -

mẹ nghe thấy ai đó đẩy cổng bước vào rồi cất tiếng gọi, “Em ơi, có ở nhà không?” Mẹ cô lúc đó đang ngồi trong nhà ăn quýt với cô, vội vàng đẩy

cửa chạy ào ra. Mọi việc diễn ra quá nhanh. Ai mà khiến mẹ cô quýnh

quáng lên thế nhỉ? Tò mò muốn biết sự tình nên cô cũng chạy theo ra

ngoài. Mẹ cô dừng lại trên thềm, nhìn ra cổng và reo lên, “Anh trai!”

rồi cứ để cả chân trần chạy ào ra phía người đang đứng bên cổng. Người

đó là bác trai cô. Mẹ cô chạy nhanh như gió đến bên bác, đấm thùm thụp

vào ngực bác rồi nức nở, “Anh ơi! Anh ơ