
ể lý giải sao sư phụ hoàn toàn tự nhiên như vậy khi đề cập
đến búp bê kia. Dùng hình nhân chôn cùng có cái gì tốt, hắn lại nói nhẹ
nhàng như vậy……
Trưởng Tôn Lệ thấy nàng rốt cục không đổ mồ hôi nữa, nhân tiện nói:
“Ngươi hảo hảo ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, thân mình sẽ tốt hơn.” Hắn đem nàng thả lại trên giường,
xuống giường, lại thay nàng đắp lại chăn, cười nói: “Hiện tại ngươi cũng không còn lực cuốn thành sâu lông.”
Nàng nhếch miệng, nhớ tới chính mình yêu nhất ở trên giường sư phụ cuốn thành sâu lông.
“Sư phụ, ta thật sự có thể làm sư nương sao?” Nàng lại hỏi một lần.
“Ân.”
Taynhỏ bé theo chăn bông vươn đến. “Đập tay hứa hẹn, sư phụ nếu gạt ta sẽ biến thành con lợn béo!”
Hắn bật cười, theo ý nàng, cùng nàng đập tay.
Nàng xem tay nhỏ bé của đánh trên bàn tay to lớn của hắn, có điểm oán giận:
“Khi nào thì tay ta mới có thể lớn như của sư phụ?”
Hắn ha ha cười. “Ngươi nếu lớn như vậy, ta có thể sẽ sợ hãi.”
“…… Sư phụ, lại độ một lần khí
được không? Ta muốn có nhiều khí mới có thể mau mau khỏe lên!” Tuy rằng
nghĩ như vậy, nhưng không biết vì sao, khi nàng nói đến độ khí vẫn là
mặt đỏ.
Hắn đứng ở bên giường, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó ôn nhu nở nụ cười.
“Tốt. Ngươi vẫn còn nhỏ, không thể độ khí nhiều lắm, đầu óc ngươi sẽ choáng váng.” Ngữ khí có điểm tiếc nuối.
Nàng còn không kịp suy nghĩ tiếc nuối này là như thế nào, liền phát hiện ánh mắt lại bị che đi.
Di! Sư phụ như thế nào thích che mắt nàng như vậy? Để nàng xem độ khí như thế nào không được sao? Chẳng
lẽ có biện pháp gì bí mật? Thật nhỏ mọn!
Nàng căm giận, cần phải học trộm.
Môi ấm áp đặt ở trên miệng nhỏ
nhắn của nàng, tiếp theo đầu lưỡi nàng nhẹ nhàng bị đụng chạm…… Mục tiêu của nàng chính là trở thành một Trưởng Tôn Lệ thứ hai, cho nên cần phải tiếp tục học tập.
Đáng tiếc! Nàng cái tay nhỏ bé, đầu lưỡi cũng rất nhỏ, tuyệt đối không thể so với sư phụ, đấu không lại hắn!
Nàng cảm thấy hô hấp không xong, bắt đầu thở hổn hển. Khí này có phải hay không nhiều quá rồi? Nàng cố
gắng phả đi, duy trì cân bằng. Sư phụ, khí nhiều lắm –
Ba một tiếng, ánh mắt nàng còn không kịp nhìn thấy ánh sáng, chăn bông ấm áp liền hoàn toàn che trên mặt nàng.
“Hảo hảo ngủ. Ngày mai nếu không khỏe hơn, ta liền đánh mông ngươi!”
“……” Sư phụ, chăn của ngươi đè lên mặt, nhột chết ta.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng
vẫn là không có kéo chăn xuống, thẳng đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng
lại, nàng mới lộ ra một đôi mắt phượng ngập nước.
Búp bê trong góc bị sư phụ mang
ra khỏi cửa rồi. Ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm vào miệng, lại chạm vào
đầu lưỡi, độ khí kiểu này cũng quá chân thật đi, còn có thể tê tê nữa.
Nàng sờ sờ mặt, to tiếng hô, nhưng cùng cảm giác khó chịu khi bị bệnh lúc trước khác hẳn, sư phụ quả nhiên là quý nhân của nàng.
Nàng khó được ngoan ngoãn nằm
yên, để chăn bông bao quanh chính mình thật chặt chẽ, không cho cơ thể
lại tăng thêm bệnh tình. Loại hành vi nhu thuận thế này, đối nàng mà nói quả thực mới thấy lần đầu.
Nàng phải nhanh chút lớn lên, cùng sư phụ một chỗ, sẽ không phải đối mặt xú lão đầu kia.
“Xèo xèo.” Nàng lại lộ ra tiếng
cười như chuột, chính là lần này, phát ra tiếng cười có chút suy yếu,
làm cho nàng lại thở gấp mấy hơi.
Nàng nhớ tới tỷ tỷ — là đường tỉ trong Bàng phủ chỉ gặp qua vài lần, nay đã là tỉ tỉ kết nghĩa* của
nàng. Nàng thích ức hiếp đường huynh biểu đệ Bàng phủ, cũng rất ít chạm
vào mấy tỉ muội giống oa nhi này, tuy rằng lão cha cùng sư phụ đều nói
tỷ tỷ là tự nguyện, thậm chí, những biểu tỷ muội khác cũng hâm mộ tỷ tỷ
có thể vinh hoa cả đời, nhưng trong lòng nàng luôn đối tỷ tỷ thấy có
lỗi. (Cha BH nhận BNT làm con nuôi nên BNT cũng coi là chị nuôi của BH.
Cơ mà ta thấy để chị nuôi nó kì quá, k lẽ để là tỉ tỉ nuôi =.=”)
Bàng Báo nói nàng đủ phá hư, nhưng nàng tưởng nàng còn chưa đủ phá hư, mới có thể canh cánh trong lòng mãi như thế này.
Búp bê biến đi, phải ngủ mơ thấy sư phụ…… Nàng nội tâm mặc niệm, sau đó nặng nề ngủ.
Vừa ra khỏi tẩm lâu, Trưởng Tôn Lệ liền dừng bước, nghiêng tai lắng nghe.
Sắc trời đã tối, sẽ có ai tới?
Người có thể đến hình như chỉ có hắn đi. Hắn từ hoàng cung chạy về vương phủ, lưu lại thị vệ thân tín,
biểu hiện giả giống như hắn còn tại hoàng cung, Bàng Hà ở trong mắt
người Bàng gia là tiểu bá vương tiêu chuẩn, cũng sẽ có người có cảm tình với hắn như vậy?
Tiếng bước chân nhỏ vụn như vậy rõ ràng là một nam tử kéo vật nặng mà đến……
Trưởng Tôn Lệ ẩn mình trong bóng tối, nheo mắt, nhìn một gã thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi lén lút đi vào trong viện.
Còn kéo theo một đám búp bê.
“Hừ, lúc này không hù chết ngươi mới là lạ!” Thiếu niên có chút lung hùm vai gấu kia thấp rủa.
Đồng tử đen kịt trong mắt khó nén được tức giận.
“Cùng là người Bàng gia, ngươi không biết làm vậy là quá đáng sao?” Thanh âm lãnh cực.
“Ai?” Bàng Báo chấn kinh hết nhìn đông tới nhìn tây, thiếu chút nữa hoài nghi là búp bê chính mình ôm đến đang nói chuyện.
Trưởng Tôn Lệ từ trong bóng tối hiện thân. Hắn lạnh lùng nhìn thiếu niên, nói:
“Bàng Hà bệnh nặng, ngươi thân là người Bàn