
công viên trò chơi, người làm mẹ như cô thật sự không xứng, ở Hàn Thành quá nhỏ, lần trước cô dẫn con bé đi khu vui chơi, cũng xem như là tốt lắm rồi.
"đi thôi!" Nhiễm Đông Khải đến bên cạnh cô, đưa một tay ra vỗ vỗ vai cô, khóe môi mang theo nụ cười.
Bọn họ không biết, phía sau có một ánh mắt nóng rực hận không thể mang tất cả bọn họ thiêu đốt.
Bên trong công viên trò chơi đều là một nhà ba người, cũng có một số cặp tình nhân trẻ tuổi, âm thanh vui vẻ đầy trời, Bạch tuột chạy như bay kích thích, còn có thuyền hải tặc dũng cảm tiến vào dòng nước xiết, đều truyền ra từng tiếng thét chói tai, người xem hoa cả mắt.
Bên cạnh là đu quay ngựa ba tầng, tiếng nhạc vang lên êm tai, xếp hàng, Nhiễm Đông Khải ôm Niệm Niệm đi lên, Niệm Niệm kích động vươn tay : "Cháu muốn ngồi con ngựa đen kia..."
Nhiễm Đông Khải cười nói: "Các bạn gái đều thích bạch mã hoàng tử, Niệm Niệm ngồi ngựa màu trắng kia nhé?"
"không, cưỡi ngựa trắng là Đường Tăng. Ngựa Bạch Long, đeo lục lạc, mang vác đồ chạy chậm là Tâm Đồ Đệ..." Niệm Niệm hát hai câu, trừng mắt nói: "Chú thấy đấy, Đường Tăng không phải cưỡi ngựa trắng sao ạ?"
"Được rồi, Niệm Niệm tìm một hắc mã hoàng tử." Sau khi Nhiễm Đông Khải ôm Niệm Niệm ngồi xong, nhìn Thương Đồng bên cạnh: "Em ngồi con ngựa trắng bên cạnh con bé đi."
Thương Đồng ngạc nhiên nhìn con ngựa trắng bên cạnh: "Tôi? Đây là trò chơi của con nít..."
"Tôi đã mua vé." Nhiễm Đông Khải cười nói: "Tôi chưa từng chơi, hôm nay nhờ có Niệm Niệm, tôi cũng trải qua một thời thơ ấu."
Thương Đồng cúi đầu, đạp lên chân ngựa, Nhiễm Đông Khải đỡ cô lên ngựa, cô cảm thấy hốt hoảng, giống như là giữa màn hình TV, cho đến khi con ngựa xoay tròn, trong gương khúc xạ ra bóng dáng của cô, cô nhìn thấy Nhiễm Đông Khải cười với cô, bỗng nhiên nhớ đến, trong bộ phim Hàn
Bên tai truyền đến tiếng cười của Niệm Niệm, cô đột nhiên cảm thấy có chút thê lương, thậm chí xúc động muốn khóc, đây cũng là lần đầu tiên cô ngồi đu quay ngựa, ngựa lên lên xuống xuống, mãi mãi cũng không thoát khởi quỹ đạo của nó, trang trí rực rỡ, ánh đèn khúc xạ lóng lánh, đều làm người ta cảm thấy có phần hoa mắt chóng mặt, nghe người ta nói, ngồi trên ngựa gỗ hoàng tử vô cùng kì diệu, có thể tìm thấy công chúa mình yêu thương, nhưng cô đã vĩnh viễn mất đi tuổi thơ của cô, tình yêu của cô.
Đu quay ngựa, trên mặt cô có gì đó lành lạnh rơi xuống, hai mắt đẫm lệ mông lung, cô dường như nhìn thấy một đôi mắt lạnh như băng, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Là Sở Ngự Tây!
Đáng tiếc đã quay người, chờ đến khi cô quay lại, lau khô nước mắt, nhưng biển người mênh mông, cô không nhìn thấy ánh mắt quen thuộc kia. Có lẽ tất cả đều là ảo giác của cô, làm sao có thể là anh?
Anh tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở nơi này.
"Đồng Đồng." Là giọng của Nhiễm Đông Khải.
Thương Đồng vội vàng nghiêng đầu sang, nhìn thấy mọi người đã sôi nổi bước xuống, thì ra đã kết thúc, nhóm xếp hàng thứ hai đã chờ sẵn.
Niệm Niệm xuống ngựa, cực kỳ phấn khởi, nhìn thấy hồ bơi hải dương to lớn, phía trên là khu vui chơi được phóng đại to gấp bội, liền nắm lấy tay bọn họ chạy thẳng đến chỗ đó.
Nhìn những đứa trẻ giống như Mỹ Nhân Ngư, từ trên cầu trượt trơn bóng trượt xuống, cuối cùng trên khuôn mặt Thương Đồng lộ ra nụ cười.
"Đồng Đồng, em sao sậy?" Nhiễm Đông Khải xoay người, vịn bả vai Thương Đồng, nhìn nước mắt nhợt nhạt trên mặt cô, vươn tay muốn thay cô lau đi.
"Tôi không sao." Thương Đồng quay mặt qua chỗ khác, hôm nay cô rất khác thường, cảm thấy trong lòng giống như chứa đầy nước chua, nếu khẽ nhoáng lên, sẽ chảy ra nước mắt.
"Nếu vì quyết định sáng hôm nay của tôi, thật xin lỗi." Nhiễm Đông Khải thoáng nhìn ánh mắt cách đó không xa, khuôn mặt hơi tối lại, đưa tay ôm Thương Đồng vào trong ngực.
Hương thơm nhàn nhạt truyền tới, mùi vị Thương Đồng tươi mát không chút phấn son, tóc cô thả xuống, mềm mại phủ qua đầu vai, anh có chút không muốn buông tay, nhưng đã bị cô chậm rãi đẩy ra.
"Đông Khải, tôi thật sự không phải vì anh." Thương Đồng cúi đầu, chậm rãi lau đi nước mắt, lại ngẩng đầu lên, hai má đỏ hồng, đôi mắt lại rất trong trẻo: "Tôi chỉ cảm thấy mắc nợ Niệm Niệm, con bé lớn như vậy, tôi chưa từng mang con bé ra khỏi cửa, cũng chưa từng đến khu vui chơi, đợi con bé trưởng thành, nói không chừng sẽ oán hận tôi đã huỷ đi tuổi thơ của con bé."
Trong lòng Nhiễm Đông Khải hơi mất mát, anh buông tay ra, vẫn đứng gần cô như cũ, anh cảm giác chính mình lúc này có chút không khống chế được kích động, nhìn bóng dáng vui vẻ của Niệm Niệm, anh đối diện với ánh mắt của Thương Đồng: "Nếu có thể, tôi thật sự muốn là cha của Niệm Niệm."
Thương Đồng vốn đang hoảng sợ, sau đó liền thay đổi sắc mặt: "Đông Khải, anh không cảm thấy như vậy là có lỗi với Vân Hề sao? Tôi có thể nhìn ra được, cô ấy thích anh như thế nào, nếu anh không có người trong lòng, tại sao lại không cho cô ấy một cơ hội, cũng cho chính anh một cơ hội?"
Nhi