Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328403

Bình chọn: 7.00/10/840 lượt.

g để lại dấu vết đã chờ Thương Đồng, thấy sắc mặt tiu nghỉu của cô, có chút bất an kêu một tiếng.

"A?" Thương Đồng ngẩng đầu lên, thấy La Hằng Viễn, sững sờ một chút, không biết anh vừa nói gì.

"Tại sao chìu khóa lại bị mất?" La Hằng Viễn mang xâu chìa khóa đưa cho Thương Đồng, lộ ra mấy phần hoài nghi: "Là Sở tổng nhặt được."

Thương Đồng cầm lấy chìa khoá, cá nhỏ phía trên khiến cô có chút hốt hoảng, đó là cô tự tay làm, hết thảy có hai con, một con đưa cho Sở Ngự Tây, còn con này cô vẫn treo trên móc chìa khóa, màu sắc cũng phai rất nhiều.

"Anh ta nhặt được?" Thương Đồng phục hồi lại tinh thần, chẳng lẽ là tối qua rơi ở khách sạn, vậy anh có hay không nói bậy bạ gì đó? cô lập tức khẩn trương.

"Lần sau cẩn thận một chút." La Hằng Viễn thở dài, thấy mọi người đã vào xem triển lãm gương đồng của đại Kim, chỉ đành phải nhẹ giọng nói: "Mau vào thôi."

Anh thật không yên tâm, thế nhưng chỗ này, không thích hợp để nói chuyện, chỉ đành phải nhẹ nhàng đẩy vai Thương Đồng, hai người đi vào phía trong.

Hai ánh mắt chuyển đến, cùng rơi trên người Thương Đồng, lại hờ hững chuyển đi. "Các vị lãnh đạo, quý

khách, giảng giải đến đây là kết thúc. Hàn Thành trước kia là kinh đô

của nhà Kim, khách sạn Chi Đông giáp với cố đô Tây Viên, phía tây nam

của khách sạn có đến 200 thước là nơi khai quốc của hoàng đế Hoàn Nhan A Cốt Đả Lăng thời Kim, ở đây chuẩn yếu phơi bày lịch sử thời Kim, đồ vật văn hóa chữ Nhật, nói lên Hàn Thành có giá trị lịch sử đặc biệt, Hàn

Thành hoan nghênh các quý khách đến, cùng nhân dân Hàn Thành đẩy mạnh

phát triển nơi này."

Giọng Trần Miểu thanh thoát giải thích xong, liền thấy thư ký, thị trưởng và một số quan chức lộ vẻ hài lòng mỉm

cười, trong mắt cô cũng có vài phần đắc ý.

Thương Đồng cúi đồng,

biết phần công việc này đã bị nhỡ, cơ hội thăng chức cũng mất, vốn là cô không quan tâm cái biên chế đó, nhưng mà quán trưởng nói, chỉ có nhân

viên chính thức mới nhận được biên chế, mới có thể tiếp túc với những

văn vật kia, đây chính là điều cô quan tâm nhất.

"Xin chào, tôi

có một nghi vấn, không biết Trần tiểu thư có thể giúp tôi trả lời được

không?" Nhiễm Đông Khải bỗng dưng mở miệng, giọng anh không nhanh không

chậm, rất từ tính, cộng thêm bản thân anh bên ngoài có khí chất điềm đạm hấp dẫn người, nhất thời mọi người xung quanh cũng dừng bước.

Trần Miểu mặc dù có chút giật mình, nhưng vẫn lộ nụ cười ngọt ngào: "Xin ngài cứ hỏi."

"Nếu nơi đây chính là kinh đô của nhà Kim, năm đó Tĩnh Khang gặp khó khăn,

người Kim uy hiếp Huy Tông Nhị Đế đi về phía bắc, mang theo nhóm người

hầu cùng châu báu hoàng gia, Tĩnh Khang sau năm năm khó khăn Nhị Đế bị

áp giải đến đây, tại sao không thấy văn vật liên quan được trưng bày ở

đây?"

Nhiễm Đông Khải hỏi rất nhã nhặn, cũng không có ý làm khó

dễ, môi của anh thậm chí còn mang theo nụ cười lễ phép. Nhưng mà, mặt

Trần Miểu lại đỏ lên, cô có chút lúng túng, cười yếu ớt: "Việc này..."

cô chẳng qua là mang lời giảng giải học thuộc, cũng không sai biệt lắm,

không nghĩ đến Nhiễm Đông Khải sẽ hỏi vấn đề này, hơn nữa nghe giọng

điệu của anh, tựa hồ vô cùng quen thuộc với đoạn lịch sử kia, cô không

dám trả lời loạn, lúng túng đứng tại chỗ.

Sắc mặt quán trưởng dần trở nên khó coi, ngay cả thư ký, thị trưởng cũng có chút chau mày.

"Nhiễm tổng nói rất đúng, ban đầu Huy Khâm Nhị Đế quả thật từng bị nhốt ở đây, Kim Thái tông đã từng gặp Huy Khâm nhị đế, cũng hạ chỉ giáng Tống Huy

Tông làm Hôn Đức Công, hạ Khâm Tông làm Trọng Hôn hầu, nhưng Kim Đế cũng không để cho bọn họ ở chỗ này lâu, ngay tháng mười hai cùng năm, mang

nhị đế đày đi Hàn Châu, ngày nay là tỉnh Liêu Ninh, nhưng tháng 7 năm

1130 lại bị áp giải đến nước YiLan. Thế nên, Hàn Thành chẳng qua là nơi

nhốt Huy Khâm nhị đế, người Kim lại chỉ trọng kim ngân châu báu, không

hiểu văn hoá Trung Nguyên, cho nên nơi này cũng không lưu lại văn vật

thời Tống." (Liêu Ninh là một tỉnh đông bắc Trung Quốc. Tên viết tắt của Liêu Ninh là Liêu (辽; pinyin: liáo)

Thương Đồng lặng lẽ bước ra, mang đoạn lịch sự kia êm tai nói ra, giọng cô rất nhẹ nhàng, không

giống Trần Miểu linh hoạt sôi động, cộng thêm cô tự nhiên hào phóng, cả

người đều có một loại phong nhã thư hương vốn có, tự nhiên hấp dẫn ánh

mắt của mọi người. (Thư hương: chỉ người có học)

"A, phải, Thương tiểu thư thật là học rộng." Nhiễm Đông Khải cười cười, trong ánh mắt

ngược lại ấm áp từ trong ra ngoài, chẳng qua là kéo dài âm điệu, tựa hồ

có pha lẫn ý tứ, ánh mắt anh rơi vào trên bản tên của Thương Đồng, thì

ra cô họ Thương, trước kia nghĩ sai rồi.

Cuối cùng quán trưởng

thầm thở phào nhẹ nhỏm, cười nói thêm: "Nhiễm tổng, Sở tổng, Thương tiểu thư là học sinh ưu tú của khoa lịch sử đại học B!"

Nhiễm Đông Khải nghe những lời này, con ngươi nhìn về phía Thương Đồng lại thêm mấy phần hứng thú.

Lê thư ký nghe, cười nói: "Xem ra cái Hàn Thành nho nhỏ này của chúng ta cũng là Tàng Long Ngoạ Hổ a."

Thương Đồng lúng túng nhìn chằm chằm mũi chân mình, nghe giọng Sở Ngự Tây

không lạnh không nóng truyền đến: "Đúng, nếu không Thương tiểu t


XtGem Forum catalog