
ầu thang được lót Granitô, tay vịn bằng gỗ chế tạo.
hắn chau mày, hỏi khoa nhi ở lầu mấy.
Cửa phòng bệnh mở ra, Thương Đồng ôm một thân thể mềm mại, trên đầu đứa bé đắp khăn lông, trên tay mảnh khảnh đang truyền dịch, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vì sốt mà đỏ bừng, có thể nhìn ra là một cô bé rất đáng yêu.
"Niệm Niệm, mẹ ở đây..." Thương Đồng cúi đầu, hôn lên gò má con gái, mang cô bé kéo vào ngực, đắp chăn.
Lông mi Niệm Niệm run rẩy, co lại trong ngực Thương Đồng, giống như là trẻ sơ sinh cuộn lại, giọng của cô bé ngọt ngào dễ nghe, chẳng qua là mang theo một chút mềm dẻo: "Mẹ, Niệm Niệm không sao, chỉ là ngủ, sẽ tốt..."
cô bé ngáp, lông mi run rẩy, rồi lại ngủ thiếp đi.
"Niệm Niệm ngoan, mẹ luôn luôn ở đây với con." Thương Đồng đã lau nước mắt, cô cẩn thận vuốt ve mái tóc mềm mại của Niệm Niệm, mang cô bé đặt lên trên giường, nhìn thấy những cái chăn có chút màu vàng, không khí xung quanh dường như cũng không tốt lắm, đây không phải là phòng bệnh đơn, chỉ là phòng truyền dịch, vẫn còn đặt mấy giường.
"Hỏi rõ ràng bệnh gì chưa?" Nhiễm Đông Khải thở dài, cảm thấy hoàn cảnh bây giờ có chút gay go.
Thương Đồng không ngờ đến anh sẽ theo kịp, do dự một chút, đáy lòng lộ ra yếu đuối, cô mệt mỏi thấp giọng nói: "Vừa mới hỏi cô giáo Lí, bác sĩ kê đơn thuốc, cho thuốc hạ sốt."
Nhiễm Đông Khải chau mày lại, bước lên mấy bước, thấy cô bé mặc dù ngủ mê man, tay nhỏ bé vẫn như cũ nắm chặt vạt áo Thương Đồng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lông mi rất dài, đường nét rất giống Thương Đồng, cũng rất giống người kia.
*Nền gạch Granito Thương Đồng dù cho sốt
ruột, lại như cũ không quên nhắc nhở: "Nhiễm tổng, cảm ơn ngài đưa tôi
đến bệnh viện, ngài bên kia còn có việc, nhanh đi đi."
"Ừ, tốt."
Nhiễm Đông Khải giống như luyến tiếc, anh lại nhìn lướt qua Thương Đồng
và đứa bé, mới chậm rãi xoay người, đi được mất bước, anh lại dừng lại
nói: "Thương tiểu thư, nơi này điều kiện không tốt lắm, nếu như có cần
gì khác, có thể gọi điện thoại cho tôi."
Thương Đồng gật đầu, bất ngờ nghĩ đến thân phận của anh, cô cắn răng nói: "Nhiễm tổng, mảnh đất
kia ngài không khai phá không được sao?"
Nhiễm Đông Khải đã đi
đến cửa, nghe được vấn đề của cô, thân thể ngừng lại, anh chậm rãi quay
đầu, trên mặt vẫn như cũ không thay đổi nho nhã mỉm cười: "trên thực tế, cũng không phải là không được."
"Ý của anh là có thể bỏ qua?" Thương Đồng kiềm nén xúc động của bản thân, nhưng giọng lại rõ ràng run rẩy.
Nhiễm Đông Khải cười cười, đáy mắt ôn hoà rất nhiều: "Còn phải xem kết quả cuộc cạnh tranh."
Thương Đông cụt hứng ôm Niệm Niệm dựa vào đầu giường bệnh, nói nhỏ câu: "Cảm ơn ngài, tôi biết."
Tóc cô rủ xuống, che đi nét mặt cô, nhưng có thể cảm giác ra tâm tình cô
lúc này rất kém. Con ngươi Nhiễm Đông Khải tối lại, vốn định nói cho cô
biết chân tướng, ngược lại dừng lại xung động, lặng lẽ rời đi.
Nhiễm Đông Khải tự mình lái xe, lúc đến khách sạn Cẩm Giang, đã trễ hai mươi
phút, phòng đơn được bao rất lớn, đủ để ngồi hơn hai mươi người, có hai
chỗ ngồi dành cho hai vị khách quý, một chỗ trống không là của anh, ngồi bên cạnh là Sở Ngự Tây, trong tay Sở Ngự Tây giơ lên một ly Bạch Tửu
(Rượu trắng), đang xuất thần nhìn màu sắc kia.(chắc là nhìn ly rượu)
"Xin lỗi, đã đến trễ." Nhiễm Đông Khải gật đầu với mọi người một cái, bước
lên đón nhận ánh mắt của La Hằng Viễn, anh chỉ nhàn nhạt cười, sau đó
ngồi vào chỗ.
Địa phương nhỏ đa số là uống Bạch Tửu, mọi người
bao vây một vòng trên bàn, ăn uống linh đình, chỉ chốc lát không khí trở nên náo nhiệt.
Lê thư ký mang theo vài phần say ngà ngà nói: "Nhiễm tổng, Sở tổng còn trẻ như vậy, không biết lập gia đình chưa a?"
Nhiễm Đông Khải nhàn nhạt cười nói: "Sắp."
Con ngươi Sở Ngự Tây híp lại, thu vào nụ cười trên mặt, chậm rãi để cái ly trong tay xuống.
La Hằng Viễn nghe được lời của Nhiễm Đông Khải, cho rằng là cùng Thương
Đồng hợp lại, kiềm nén tâm tình một lúc, cuối cùng cũng thoáng buông
lỏng.
"À? Nhiễm tổng đã là hoa có chủ, còn Sở tổng?" Lê thư ký quay đầu, hỏi đến đây Sở Ngự Tây như có điều suy nghĩ.
Mạc Thanh Uyển ở bên cạnh anh, róc rách cười, rất tự nhiên, ánh mắt cũng chuyển sang người anh.
Sở Ngự Tây dựa vào lưng ghế, lông mày lộ ra một chút lạnh nhạt, có phần
mệt mỏi, nhưng lại có lực hấp dẫn chí mạng, mọi người ở đây cho là anh
sẽ không trả lời vấn đề này, anh cười nói: "Sau khi dự án khai phá kết
thúc, sẽ suy nghĩ."
Tiệc rượu kết thúc, mọi người đã ngà ngà say, Mạc thị trưởng mang xe riêng đưa hai người đi, trước khi đi Mạc thị
trưởng còn đặc biệt dặn dò Mạc Thanh Uyển, nhất định phải đưa Sở Ngự Tây đến khách sạn an toàn.
Bên ngoài cửa chính khách sạn Cẩm Giang,
dưới bậc thang, Mạc Thanh Uyển khoác lên cánh tay Sở Ngự Tây, Nhiễm Đông Khải cũng ngà ngà say, hai người chia ra đang đợi Chu Hi, Uông Trạch
lái xe đến.
La Hằng Viễn sau khi tiễn hai vị lãnh đạo, xoay người lại, gọi Nhiễm Đông Khải sắp lên xe lại: "Nhiễm tổng..."
Nhiễm Đông Khải dừng bước, quay đầu lại, trông thấy anh, nhàn nhạt cười: "La thư ký."
"Đây là chìa khóa nhà." La Hằng Viễn vì có ch