
ần này?"
Nhiễm Đông Khải đóng sách lại, bỏ vào túi xách công văn, anh mặt áo sơ mi trắng, có chút đẹp mắt, nụ cười của anh cũng ôn hoà như nắng ấm mùa đông: "Ừ, tôi là một người trong đó."
Thương Đồng nhìn chằm chằm vào túi công văn của anh, lại nhìn anh nở nụ cười lạnh nhạt như vô hại, cảm thấy sống lưng rét run, anh ta tham dự cuộc cạnh tranh khai phá mảnh đất kia, chỉ sợ cũng giống như Sở Ngự Tây, bởi vì hiểu rõ nội tình của mảnh đất! Chỉ là, anh ta làm sao biết?
"Tổng giám đốc, đã đến." Chu Hi dừng xe, nhẹ giọng nhắc nhở, đã đi về phía sau xe mở cửa.
Nhiễm Đông Khải mang túi công văn đưa cho Chu Hi, đi đến cửa xe bên ghế phụ, định mở cửa cho Thương Đồng, tay đặt lên cửa xe, lại ngừng lại, ánh mắt chuyển sang phía trước, môi nhàn nhạt nâng lên: "Ngự Tây, anh cũng đến."
Nghe thấy tên này, sắc mặt Thương Đồng trắng bệch, cô nhìn theo ánh mắt Nhiễm Đông Khải, phát hiện Sở Ngự Tây rõ ràng đang đứng trước cửa xe, hai người bọn họ đứng đối mặt nhau, trợ lý hai người cũng đi theo phía sau, bất đồng là bên cạnh Sở Ngự Tây còn có Mạc Thanh Uyển.
"đã lâu không gặp." Sở Ngự Tây cũng nhàn nhạt cười, chỉ là nụ cười chỉ dừng lại ở khoé môi, ánh mắt tựa như tùy ý quét nhìn Thương Đồng ở trong xe: "Có bạn?"
Nhiễm Đông Khải không giải thích, mở cửa xe, đưa tay nói: "Đồng tiểu thư, xin mời."
Thương Đồng nhắm mắt, không muốn nhìn bất kỳ ai, vừa ngẩng đầu đã thấy ở cửa chính quán trưởng và tất cả nhân viên đều đã ra nghênh đón, cô vội vàng chạy lên bậc thang, nhưng vừa chạy hai bước, mới nhớ đến trong tay còn cầm áo khoác của Nhiễm Đông Khải, cô bất đắc dĩ dừng lại, mang áo khoác đưa cho Nhiễm Đông Khải nói: "Cảm ơn."
"Nhiễm tổng, không giới thiệu một chút sao?" Sở Ngự Tây đột nhiên mở miệng Nhiễm Đông Khải nhàn nhạt cười, thấy Thương Đồng khẩn trương, nhẹ giọng nói: "không cần."
Thương Đồng cũng không ngẩng đầu, vội vã bước lên bậc thang, đột nhiên nghe
Mạc Thanh Uyển thấp giọng nói: "Ngự Tây, cô ấy không phải là vị tiểu thư tối qua đến khách sạn tìm anh sao?"
cô dừng lại bước chân, tim mãnh liệt đập mạnh.
"A? Phải không? không nhận ra." Sở Ngự Tây nhàn nhạt gọi một câu: "Vị tiểu thư này, xin chờ chút."
Trái tim Thương Đồng gần như muốn nhảy đến tận cổ họng, cô bắt buộc mình giữ bình tĩnh, chậm rãi xoay người, nhìn thẳng Sở Ngự Tây: "Tiên sinh, có
chuyện gì sao?"
Sở Ngự Tây từ trong túi móc ra xâu chìa khóa kia, cá nhỏ phía trên hơi đu đưa, môi anh lộ ra một chút vui vẻ phức tạp: "
Chìa khóa của cô, rơi trên giường của tôi."
Giọng anh không nhanh không chậm, không cao không thấp, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe được rõ ràng.
Tức khắc vô số ánh mắt nhìn về phía Thương Đồng, sắc mặt Thương Đồng trong nháy mắt cũng trắng bệch, anh có ý gì đây?
Những lời nói sau lưng, đích thực có chút phức tạp, trực tiếp ám thị, chính là tối qua cô đã từng nằm trên giường anh.
Thương Đồng không dám ngẩng đầu, cô thậm chí cảm giác được trái tim mình đã
không thể khống chế, giọng cũng có chút run rẩy: "thật xin lỗi, ngài nhớ nhằm rồi."
nói xong câu đó, cô đã chạy trối chết, ngay cả xâu chìa khóa kia cũng không để ý đến.
Lúc này, La Hằng Viễn đã đến, Thương Đồng chạy quá nhanh, hai người suýt nữa đụng vào nhau.
"Đồng Đồng, đừng vội, thời gian còn kịp mà." Anh vịn vai Thương Đồng, thấy
sắc mặt cô trắng bệch không giống bình thường, có chút khó chịu lướt về
phía sau cô một vòng.
Thương Đồng đẩy tay anh ra, giống như trốn chạy...chạy về phía viện bảo tàng.
Ở sau lưng cô, là ba nét mặt khác nhau, trong tay Sở Ngự Tây còn cầm xâu
chìa khóa, ánh mắt chăm chú nhìn Thương Đồng, thu lại nụ cười trên môi.
Nhiễm Đông Khải cầm áo khoác tây trang, mặt không chút thay đổi, chỉ là
chân mày hơi nhíu lại. Mạc Thanh Uyển không nói gì nữa, tay nhỏ nhắn vẫn như cũ khoác trên tay Sở Ngự Tây.
La Hằng Viễn đi xuống phía
dưới, thấy Nhiễm Đông Khải, anh bước lên mấy bước, lộ ra mấy phần nhàn
nhạt địch ý: "Nhiễm tổng vẫn khỏe chứ, hoan nghênh ngài đến thăm viện
bảo tàng của chúng tôi, thư ký và thị trưởng sẽ lập tức đến ngay, mời
vào trong."
Nhiễm Đông Khải gật đầu một cái: "Vất vả cho La bí thư."
nói xong, anh bình thản bước đi, nhìn về phía bóng lưng Thương Đồng, cánh
cửa lớn đã mở, quán trưởng cùng đám nhân viên vẫn như cũ khuôn mặt tươi
cười chào đón.
"Nhiễm tổng, xin chờ chút!" La Hằng Viễn đuổi theo mấy bước, sau khi ở bên cạnh Nhiễm Đông Khải nói hai câu, mới giống như thở phào nhẹ nhỏm, xoay người xuống nghênh đón một nhà đầu tư khác.
Mấy câu nói kia mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn bay vào tai Sở Ngự Tây.
"Nhiễm tổng, trong lòng Đồng Đồng chỉ có anh, tôi và cô ấy..."
Tay Sở Ngự Tây nắm chặt, chỉ lộ ra cái đuôi của cá nhỏ trên xâu chìa khóa kia, màu của sợi len chói mắt.
Uông Trạch ở phía sau đuổi theo nhắc nhở: "Tổng giám đốc, đây chính là La thư ký kia."
Sở Ngự Tây quay đầu lại, nhận được tín hiệu từ trong mắt Uông Trạch, La
thư ký trước mắt này, chính là chồng của Thương Đồng, người yêu thanh
mai trúc mã trong miệng cô!
Ha ha, thật là nực cười, cô luôn miệng nói rất yêu chồng, lại cùng một người đàn ông khác