Polaroid
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211785

Bình chọn: 9.00/10/1178 lượt.

mềm, Thương Đồng nắm những sợi tóc của cô bé, tinh thần có chút hốt hoảng.

"Mẹ, chúng ta đã ở đây mấy ngày rồi, khi nào thì mẹ dẫn Niệm Niệm đi chơi ạ?" Niệm Niệm từ trong gương nhìn Thương Đồng, giọng nói kháng nghị rất thấp.

Thương Đồng hơi sững sờ, đúng vậy, cô có thể vô điều kiện bị anh giam cầm, nhưng Niệm Niệm vẫn còn nhỏ, con bé không nên bị khóa lại, con bé muốn đi chơi, còn muốn đi nhà trẻ. Nếu anh nhất thời không chịu buông tay, Niệm Niệm còn muốn đến trường tiểu học...

Nhưng mấy ngày nay cô đều không thấy bóng dáng của anh, không biết anh đang bận việc gì.

một chút đau đớn không rõ lan ra, Thương Đồng nhẹ nhàng hôn lên tóc Niệm Niệm, dịu dàng nói: "Niệm Niệm ngoan, mẹ sẽ dẫn Niệm Niệm đi chơi, còn có đến trường nữa, nhưng hai ngày này mẹ bị bệnh, nên không thể dẫn Niệm Niệm ra ngoài, mấy ngày nữa có được không?"

Niệm Niệm gật đầu, sau đó nói: "Mẹ, con xuống lầu uống miếng nước."

nói xong, từ trên ghế nhỏ nhảy xuống, chạy xuống lầu.

Thương Đồng ngồi yên trước bàn trang điểm, vuốt điện thoại di động, cô có nên gọi điện thoại cho anh hay không? Có lẽ nhìn từ góc độ của anh, chịu để cho Niệm Niệm và cô ở chung một chỗ, đã là ân huệ quá mức của anh rồi, nếu cô còn đưa ra yêu cầu khác, chỉ sợ anh sẽ tức giận.

Tức giận cũng được, nói không chừng còn có thể đối với cô...

"Mẹ, mẹ uống nước đi!" Niệm Niệm bưng ly nước đến trước mặt cô, trên mặt đầy phấn khởi: "Mẹ uống nước thì sẽ đỡ bệnh."

Thương Đồng vốn không nghĩ tới, cô bé lại xuống lầu rót nước cho cô, vội vàng nhận lấy, nước ấm, một tay cô ôm Niệm Niệm vào trong ngực.

Cảm giác ngọt ngào này, làm cô gần như kích động đến muốn khóc.

Niệm Niệm đưa hai cánh tay mềm mại ra ôm cổ của cô, đôi mắt lấp lánh: "Mẹ, sao mẹ không uống ạ?"

"Uống..." Thương Đồng nhận lấy ly nước, uống cạn một hơi, Niệm Niệm của cô đã lớn, đã biết chăm sóc người khác, thật là đứa bé ngoan! Đây là trời cao ban cho cô.

Niệm Niệm có chút mắc cỡ, từ trên đầu gối cô leo xuống, lại đi lấy cái ly không.

"Đợi mẹ!" Thương Đồng nắm tay Niệm Niệm, vừa quét sạch sầu muộn, chỉ cần có Niệm Niệm ở cùng một chỗ với cô, thì có gì đáng sợ đây?

Mới đi đến cửa, điện thoại đột nhiên vang lên.

Thương Đồng giật mình, là Sở Ngự Tây gọi đến sao?

cô vội vàng buông tay Niệm Niệm ra, nhận điện thoại.

"Hằng Viễn? Sao lại là anh?" Thương Đồng hơi bất ngờ, lại là La Hằng Viễn gọi đến, mấy ngày trước đây cô đã hỏi anh, biết được sự kiện tiết lộ bí mật đã im hơi lặng tiếng, biết có lẽ là chân tay của Sở Ngự Tây, nhưng sao anh lại gọi điện thoại đến, chẳng lẽ lại xảy ra biến cố gì?

"Đồng Đồng, rốt cuộc em và Nhiễm tổng có chuyện gì xảy ra? Anh ta...tại sao anh ta lại kết hôn với người phụ nữ khác?" Giọng nói của La Hằng Viễn vô cùng lo lắng, chắc là trước đó đã thấy đưa tin nên gọi cú điện thoại này cho cô.

"Là ba ba sao?" Niệm Niệm cũng đi tới, đong đưa tay của Thương Đồng, ngước đầu nhìn cô.

Thương Đồng khẽ nói: "Hằng Viễn, anh nói chuyện với Niệm Niệm trước đi, con bé rất nhớ anh đó."

nói xong, liền đưa điện thoại cho Niệm Niệm, mà bản thân cô thì ở bên cạnh ổn định lại tâm trạng, quản gia lên gọi hai mẹ con cô xuống lầu ăn cơm, Niệm Niệm vừa cầm điện thoại, vừa nắm tay Thương Đồng đi xuống lầu.

"Ba ba, bọn con ở đây cũng rất tốt, nhưng không có ba ba, khi nào thì ba ba nghỉ ạ?" Niệm Niệm ngồi trên ghế ăn cơm, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé, có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ, cô bé cười rất vui vẻ, sau khi nói mấy câu thì đưa điện thoại cho Thương Đồng: "Ba ba muốn nói chuyện với mẹ."

Thương Đồng nhận lấy điện thoại, để cho Niệm Niệm ăn trước, cô đi đến bên kia phòng khách, đè thấp giọng nói: "Hằng Viễn, là em."

"Đồng Đồng, em nói cho anh biết tại sao? Tại sao Nhiễm Đông Khải lại kết hôn với người khác? Mau nói cho anh biết!"

"Em..." Thương Đồng không biết nên giải thích thế nào, cô lo nhất chính là La Hằng Viễn biết chuyện này, cô đang vắt óc muốn mượn lời để nói đây.

"Có phải vì Nhiễm Đông Khải muốn thoát khỏi nguy cơ của sự kiện tiết lộ bí mật không, muốn vứt bỏ em đi cưới em gái của Sở Ngự Tây?" La Hằng Viễn nhìn thấy nội dung trên báo, càng nghĩ kết quả càng như vậy.

"không phải, Hằng Viễn, chuyện của em anh cũng đừng quan tâm!" Thương Đồng sốt ruột nói.

"Nếu em không chịu nói, anh sẽ trực tiếp đến hỏi Nhiễm Đông Khải!"

"Đừng! Anh ngàn vạn lần đừng đi hỏi anh ấy! Hằng Viễn, anh hãy nghe em nói, kỳ thực..." Thương Đồng không biết nên mở miệng thế nào, chẳng lẽ nói với anh, trước đó cô và Nhiễm Đông Khải đã lừa gạt? Như vậy chẳng phải anh sẽ càng bi thương sao? Hơn nữa anh nhất định sẽ tiếp tục truy hỏi ai là cha thật sự của Niệm Niệm, đến lúc đó đoán được là Sở Ngự Tây, không phải sau đó sẽ càng tồi tệ hơn sao?

cô gấp đến mức đã ướt đẫm mồ hôi nói: "Hằng Viện, kỳ thực Đông Khải cũng là bất đắc dĩ, là kế thích ứng tạm thời, anh không cần lo lắng chuyện của bọn em, anh ấy đối với em tốt là được rồi! Nếu sự kiện kia đã không còn nhắc đến, anh hãy làm việc cho tốt đi, không cần xen vào chuyện của em nữa!"

"Đồng Đồng, em muốn không danh không phậ