XtGem Forum catalog
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211745

Bình chọn: 8.00/10/1174 lượt.

g Đồng, không khỏi khiến Sở Ngự Tây cho rằng, cô đang nhớ nhung Nhiễm Đông Khải.

Tay anh lạnh lùng trượt đến chỗ xóa, Thương Đồng ý thức được hành động của anh, lập tức đứng dậy, muốn cướp lấy điện thoại di động.

Sở Ngự Tây nâng cao tay, dáng người anh vốn rất cao, Thương Đồng không cướp được, ngẩng đầu nhìn thấy điện thoại sáng lên, trang hiển thị bị xóa, cô rất tức giận: "Sao anh có thể xóa hình của tôi!"

Sở Ngự Tây vung tay một cái, ném điện thoại lên giường, điện thoại di động tưng lên rồi hạ xuống, lăn qua một bên. Thương Đồng đến cầm điện thoại, mở ra nhìn, quả nhiên đã bị xóa, cô tức giận ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào Sở Ngự Tây: "không thể nói lý!"

Sở Ngự Tây đang cởi cúc áo Âu phục, nghe câu đó, đột nhiên dừng lại: "Em nói gì?"

Thương Đồng bị ánh mắt anh nhìn đến, bực dọc cũng bị đè xuống, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Tôi đang nhìn đứa bé."

"Vậy sao?" Sở Ngự Tây để Âu phục qua một bên, từ từ đi tới, nắm cổ tay cô, đè cô ngã vào giường lớn: "Tôi lại cảm thấy, em đang nghĩ về đàn ông."

"Tôi không có." Thương Đồng nghiêng mặt đi, mặc dù nửa người trên của anh chống đỡ ở trên giường, nhưng bị anh đè như vậy, không những tim cô run rẩy, mà chỗ ngực bị phỏng cũng cảm giác rõ ràng hơn.

Sở Ngự Tây theo cổ của cô nhìn xuống, thấy chỗ bị phỏng đỏ, ngón tay từ từ di chuyển xuống dưới, đẩy sợi dây của cô ra, quần áo ở nhà nằm qua hai bên, lộ ra một mảng lớn trước ngực.

"Đừng lộn xộn!" Sở Ngự Tây lạnh lùng nói.

Anh chỉ muốn xem tình hình sau khi bôi thuốc, nhưng ánh mắt lại bị hai bên mượt mà to lớn kia hấp dẫn, ngón tay lạnh lẽo từ từ phủ lên một bên trong đó, cảm giác mềm mại và trắng mịn, làm anh yêu thích không nỡ rời tay.

"Anh đừng như vậy!" cô không nhịn được, đưa tay nắm cổ tay anh.

"không được." cô lạnh lẽo mở miệng, ra sức vùng vẫy, đụng phải chỗ đau trước ngực, cả người co lại thành một cục.

"Dù sao cũng đã làm rồi."

"Nhưng anh chê tôi bẩn..."

"Sao nhiều lời dư thừa thế..."

"Ô..."

------ Vũ Quy Lai ------

Mơ màng đi vào phòng tắm, cả người đều giống như bị rút đi gân cốt, cô bất lực ngồi trong bồn tắm lớn, sao lại biến thành thế này?

Bất luận chống cự thế nào, đều không thể ngăn anh dừng lại.

Cho dù khoảnh khắc sau cùng, anh tránh người ra, nhưng toàn thân đều là mùi vị của anh.

Mặc dù trước ngực vẫn đau, cô cũng không muốn ra ngoài.

Nước lạnh rồi, cô che mặt, im lặng khổ sở..

Hồi lâu, mới run rẩy đứng dậy, lau khô người.

Có lẽ anh đã sớm rời đi?

Ra khỏi phòng tắm, không khí trong phòng vẫn còn nóng như cũ, quả nhiên không thấy bóng dáng của anh.

cô ngây dại ngồi trên giường, giữa hai chân còn truyền tới đau đớn, đến cùng vẫn bị thương.

Giống như là nhớ tới cái gì, cô mang dép vào, lấy cái rương của cô từ trong ngăn kéo ra, mở khóa kéo, lấy bọc giấy trong hốc tối ra, cô ngồi xổm trên mặt đất, từ từ mở bọc giấy, trên cùng là một quyển bút ký, còn lại phía dưới là một cuốn nhật ký.

Đều là di vật của cha cô.

Khi cha cô đã qua đời, lúc thu xếp di vật, mới lần đầu tiên nhìn thấy hai thứ này.

Mặc dù, chúng vẫn luôn bị khóa trong ngăn kéo thấp nhất của tủ sách.

cô run rẩy mở nhật ký ra, lật đến một trang nọ, vừa xem xong một hàng chữ: "Mộng Lan nói người kia đã đến..."

Đột nhiên nghe tiếng mở cửa, cô sợ hãi lập tức mang cuốn nhật ký nhét trở lại trong rương, vừa đóng rương lại, Sở Ngự Tây cũng đã đứng ở cửa, ánh mắt của anh lướt qua, cũng không để ý, mà cầm một bọc đồ ném đến trước mặt cô.

cô sợ đến mức tim đập không thôi, nhặt lấy bọc đồ kia, không rõ nguyên do mở ra.

Là mười hộp mũ, phía sau còn có mấy hộp khác, thuốc tránh thai thông thường.

Từ trước đến nay Thương Đồng không tiếp xúc qua mấy thứ này, mặt lập tức đỏ bừng lên.

"Trước đó không chuẩn bị, uống cái này trước đi." Sở Ngự Tây bước tới, sau khi mở thuốc ra, đưa cho cô.

Đây là lần thứ hai anh ép cô uống thuốc, kỳ thực cho dù anh không làm vậy, cô cũng không thể lại mang thai con của anh.

Chỉ một mình Niệm Niệm, vậy là đủ rồi! cô cũng không gánh vác được loại lo lắng này nữa.

cô lặng lẽ nhận lấy, nuốt vào.

Viên thuốc hơi đắng, kẹt ở trong cổ họng làm cho cô có cảm giác muốn nôn ra.

Sở Ngự Tây chằm chằm nhìn cô nuốt vào, thấy nét mặt của cô có chút khó chịu, lạnh giọng nói: "Về sau tự mình chú ý một chút, đừng để bản thân gặp phiền toái."

cô nghiêng đầu lại, đáy mắt hơi ươn ướt: "Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi thà rằng vĩnh viễn anh không đụng vào tôi."

một câu nói chọc giận Sở Ngự Tây, anh tức giận nói: "Là em nghĩ nhiều thôi. Em đối với tôi chỉ là cái thùng phát tiết có cũng được mà không có cũng không sao."

Thương Đồng gật đầu, không nhìn anh nữa.

Sở Ngự Tây cũng đùng một tiếng đạp cửa mà đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Thương Đồng, cô giống như là ném củ khoai lang bỏng tay, mang đống đồ Sở Ngự Tây cầm về kia ném vào tường, những hộp đủ màu tới tấp rơi xuống.

cô che mặt, co lại trong chăn. Trong thư phòng, Sở Ngự Tây không chút buồn ngủ, anh dựa vào ghế ông chủ, chỉ cảm thấy hơi mệt. một cảm giác hư ảo kéo đến, anh giống như lông chim treo lơ lửng trong bầu trời đêm, từ từ rơi xuống, rơi vào tro