
g tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng."
"Được thôi, vậy tôi cũng muốn biết mình nói thật hay nói bậy." Hòa Vy
nhìn cô ta đăm đăm, cô uống một hớp rượu, "Hạ Đồng, cô đừng quên tôi làm bên báo chí. Nếu tôi muốn bới móc đời tư của cô và ba cô là chuyện rất
dễ dàng."
Hạ Đồng cuộn tròn tay, cô ta hừ lạnh, "Muốn bới móc đời tư? Thế thì cô
hãy bới móc đời tư của Lệ Minh Vũ! Tôi không ngại nói cô biết, Tô Nhiễm
sẩy thai là vì biết sự thật về anh ta. Tôi không làm hại nó, người hại
nó thật sự là Lệ Minh Vũ."
Hòa Vy cau mày.
"Sao thế? Vừa nghe đến người tình cũ của mình thì do dự à? Ha ha..." Hạ
Đồng phản kích, "Nhưng mà cũng đúng, hai chị em cô đều bị Lệ Minh Vũ đùa bỡn hả hê. Một đứa thì sẩy thai, một đứa thì trở mặt với em mình vì anh ta. Đúng là hay thật!"
Nhìn gương mặt Hạ Đồng dạt dào đắc ý, cơn giận kìm nén từ nãy đến giờ của Hòa Vy nổ tung.
"Tôi có ý này hay lắm!" Hạ Đồng cười cười nhìn cô, "Bây giờ cô hạ mình
nài nỉ Lệ Minh Vũ cưới cô luôn đi, dù sao cô với Tô Nhiễm cũng là chị
em, ai hầu hạ anh ta chẳng được. Hoặc cả hai cùng hầu hạ anh ta một lúc
cho mới lạ. Tô Nhiễm vừa sẩy thai, người tình của cô cũng vắng vẻ. Lúc
này cô ăn nằm với anh ta nhiều vào, cố gắng để mình có thai, vậy là được như cô mong muốn thôi!"
"Im miệng!" Đầu Hòa Vy nhói đau. Nghe cô ta nói vậy, cô càng giận dữ.
"Cô dám nói mình không hề nghĩ vậy? Cô đừng ra vẻ thanh cao trước mặt
tôi. Tôi với cô, ai mà chưa từng lên giường với Lệ Minh Vũ." Hạ Đồng mỉa mai, "Cô mang thai và sau này em cô có sinh đẻ được hay không là hai
chuyện khác nhau. Bây giờ cô cứ lấp tạm khiếm khuyết đó giúp nó. Tôi
thấy chuyện này hay quá mà."
"Im miệng! Tôi kêu cô im miệng!" Hòa Vy giận dữ, đứng phắt dậy. Cô mơ
màng đập bể chai rượu bên cạnh, nhắm phần chai bể bén nhọn tới Hạ Đồng!
Mảnh chai đâm trúng bụng Hạ Đồng, máu đỏ tươi thấm ướt tay Hòa Vy trong tích tắc... Hòa Vy lờ đờ say nhìn Hạ Đồng. Một mảnh thủy tinh sắc nhọn găm vào bụng cô ta, làm máu đỏ tươi chảy tràn ra ngoài. Quán bar lấp lánh ánh đèn và xập xình tiếng nhạc. Mọi người không ai hay biết cảnh máu me đầm đìa bên đây.
Đến khi...
Giang Dã chạy tới. Anh ra ngoài tìm Hòa Vy suốt từ nãy tới giờ, nhưng không nhìn thấy cô nên đành quay về quán bar. Giang Dã không ngờ khi mình trông thấy Hòa Vy, sẽ chứng kiến luôn cảnh tượng như vậy.
Bụng Hạ Đồng đau đớn, cô ta định thần, hét to hoảng hốt. Cô ta chếnh choáng cúi nhìn vùng bụng ướt sũng máu của mình.
Tiếng thét chói tai của cô ta như âm thanh sóng biển giữa đại dương, nhưng nó lại thu hút khách có mặt gần đó. Ở giây sau, đám người đông đúc cũng gào to hoảng loạn.
Lúc này, Hòa Vy mới có phản ứng. Cô cô thả tay, chai thủy tinh vỡ gắm sâu vào bụng Hạ Đồng. Môi Hòa Vy run lẩy bẩy, cô lùi liên tục ra sau. Cô đột nhiên nhận ra mình vừa làm chuyện gì, mặt mày cô tái mét, không chút sắc hồng.
"Cô, cô..." Hạ Đồng loạng choạng, khổ sở giơ ngón tay nhuốm đầy máu chỉ mặt Hòa Vy.
"A..." Hòa Vy phát hoảng, xoay người bỏ chạy.
"Hòa Vy..." Giang Dã lo lắng nơm nớp. Anh muốn đuổi theo Hòa Vy nhưng Hạ Đồng lại ngã nằm xuống đất. Mọi người bu xung quanh la hét om sòm, khiến anh phải ở lại gọi xe cấp cứu.
***
Hòa Vy hoảng sợ lái xe chạy xe ra đường. Kính xe phảng chiếu vẻ mặt trắng bợt của Hòa Vy, hai hàm răng đánh cầm cập vào nhau, tay chân cô cứng ngắc, không chút sức lực.
Đầu óc cô rối loạn nhưng vẫn phảng phất bóng dáng Hạ Đồng!
Cô không biết tại sao mình nông nổi như vậy, cũng không biết tại sao mình chọn lựa chạy trốn. Cô chỉ cảm thấy sợ hãi như đất trời sụp đổ, xung quanh cô chỉ còn một màu xám ảm đạm.
Cô thấy tay mình dính rất nhiều máu của Hạ Đồng, nhưng cô không đủ tỉnh táo để quan tâm đến vết thương của cô ta.
Hòa Vy quýnh quáng, quẹo xe vào một con đường lạ lẫm, chạy nhào về một cây to trước mắt.
Không biết do khẩn trương hay nguyên nhân gì khác, bàn chân đang đặt trên phanh xe của cô vô thức giẫm xuống khiến xe va vào thân cây. Túi khí an toàn trong xe bung ra che chắn Hòa Vy, cô đập mạnh vào đó, lục phủ ngũ tạng của cô cuộn lên khiến cô ngạt thở, đầu óc đau đớn váng vất.
Tai nạn bất ngờ giúp Hòa Vy tỉnh táo đôi chút, nhưng cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng lại nhấn chìm cô, cô òa khóc nức nở.
Không biết bao lâu sau, cửa xe đột nhiên bị gõ mạnh.
Đôi mắt Hòa Vy nhòe nước ngước lên đối diện với Tiêu Diệp Lỗi...
***
Vào thu, trời thường sáng chậm hơn, sương mù buổi sớm giăng khắp trời, nom thời tiết âm u và lạnh lẽo. Nhìn bầu trời lúc này, người ta sẽ dễ nhầm hiện tại chỉ mới bốn năm giờ sáng.
Lệ Minh Vũ thức giấc, anh mở choàng mắt đối diện với trần nhà. Chẳng biết tại sao tim anh đập rất mạnh, anh quay đầu nhìn sang bên. Bên kia giường trống không!
Tô Nhiễm đi đâu?
Lệ Minh Vũ giật mình, vội vàng mặc quần áo, ra khỏi phòng ngủ.
Anh vừa bước xuống lầu, thì chị Phi cũng thảng thốt chạy vào, chị ta cất giọng lo âu, "Cậu chủ, cậu có thấy cô chủ đâu không? Từ sáng tôi không thấy cô ấy!"
Dự cảm chẳng may trong lòng Lệ Minh Vũ bất ngờ tăng mạnh.
"Sáng sớm, cô chủ ra vườn tưới nước cho cây ngọc lan trắng. Tôi thấy vậy nên cũng không cả