
o phòng tắm. Lệ Minh Vũ ngăn cô lại, ôm ghì vào lòng, “Ở đây rất an toàn, em đừng lo.”
Tô Nhiễm xô anh ra, không nói tiếng nào đi vào phòng tắm.
Lệ Minh Vũ đau thắt lòng, ánh mắt anh nặng nề theo cô vào phòng tắm.
Trong phòng tắm đang mở nước nóng, hơi nước bốc lên mịt mù.
Nếu là thường ngày, nhất định Tô Nhiễm sẽ đuổi anh ra, nhưng hôm nay bất ngờ thay vì cô không trách anh theo cô vào phòng tắm. Trái lại, cô còn tự nhiên cởi áo đầm trắng, thắt lưng, tụt váy lót đến mắt cá chân, cuối cùng là quần con…
Cơ thể phụ nữ quyến rũ không mảnh vải che thân hiện ra trong hơi nước nghi ngút, đập vào mắt Lệ Minh Vũ.
Lệ Minh Vũ đang dựa vào cửa phòng tắm, đôi mắt bỗng u ám, yết hầu chuyển động, cả người anh căng cứng…
Anh thở hắt ra, muốn dời tầm nhìn sang nơi khác nhưng đôi mắt anh như bị dán chặt, tham lam nhìn chằm chằm phía trước.
Tô Nhiễm bước vào bồn tắm, cô ngồi xuống, khẽ vẩy nước lên da mình, phảng phất như thiếu nữ mềm mại tắm gội ngoài suối.
Rốt cuộc Lệ Minh Vũ không kìm nổi nữa, anh tiến đến ngồi cạnh cô.
Lệ Minh Vũ vươn cánh tay rắn chắc ôm cô từ phía sau, anh cúi gằm mặt, đầu mũi lướt qua tóc chạm vào tai cô, sau đó âm thầm đặt tay lên ngực Tô Nhiễm.
Song Tô Nhiễm vẫn không đẩy anh ra, cô khép hờ mắt tựa hồ đang hưởng thụ sự dịu dàng của anh.
“Nhiễm…” Anh rủ rỉ bên tai Tô Nhiễm, cố kìm nén dục vọng của bản thân.
Tô Nhiễm bỗng mở to mắt, đôi mắt mơ màng lóe vẻ lo sợ, cô đẩy Lệ Minh Vũ chạy ra khỏi phòng tắm.
Lệ Minh Vũ thoạt ngây người, lập tức chạy theo cô.
“Nhiễm…”
Lệ Minh Vũ đột nhiên khựng lại, anh thấy Tô Nhiễm đứng trước cửa sổ, kiểm tra tỉ mỉ, sau đó cô chạm tay vào tựa hồ đang xác nhận rằng cửa đã khóa hay chưa.
Tô Nhiễm khỏa thân hoàn toàn, ánh trăng rọi xuống đường cong trên cơ thể cô, Lệ Minh Vũ cả kinh sải bước lên kéo rèm cửa sổ lại, xoay người cô đối diện với mình, vẻ mặt nghiêm túc…
“Em làm gì vậy?”
Mặc dù không ai có thể nhìn thấy cảnh này, nhưng anh ích kỷ không muốn cô phơi bày dưới ánh trăng.
Ngữ điệu của anh hơi nghiêm khắc, Tô Nhiễm dường như sợ hãi, cô cắn môi, hốc mắt đỏ hoe, ấm ức mở lời, “Cửa sổ… cửa sổ chưa khóa…”
Lệ Minh Vũ thẫn thờ, anh nhìn thoáng qua cửa sổ, đôi lông mày chau lại, giữ vai cô, “Em khóa cửa sổ rồi.”
Tô Nhiễm ngỡ ngàng, cô cắn môi ngước nhìn anh với vẻ mặt ấm ức.
Thấy cô như vậy, Lệ Minh Vũ vừa đau lòng vừa buồn chán thái độ nóng nảy của bản thân, anh cố gắng bình tĩnh, “Nhiễm, em vào tắm đi.”
Tô Nhiễm ủ rũ xoay người, đi được hai bước cô lại ngoái nhìn cửa sổ.
Lệ Minh Vũ không nhịn nổi nữa, anh bồng cô đi vào phòng tắm.
***
Hòa Quân Hạo đi chơi đến khuya mới về nhà, vừa mở cửa đi vào, liền gặp Bạch Sơ Điệp và Bạch Lâm ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách, mắt họ hừng hực lửa giận nhắm vào anh, anh sờ sợ vỗ ngực, cố tính nói, “Mẹ với cậu làm sao thế? Định giả làm xác chết dọa người sao?”
Bạch Sơ Điệp nhíu mày, chỉ vào đồng hồ trên tường, “Con xem mấy giờ rồi?”
Hòa Quân Hạo giương mắt nhìn sơ, mỉm cười, “Sao vậy mẹ? Hằng ngày, con toàn về giờ này mà.”
“Mẹ và cậu cố tình thức đợi con lâu lắm rồi.”
Hòa Quân Hạo đổi dép đi trong nhà, lười biếng thả người xuống đầu bên kia ghế sô pha, “Có chuyện gì sao mẹ? Cậu với mẹ có việc muốn hỏi con?”
Bạch Lâm lật đật hỏi, “Quân Hạo, Tiểu Nhiễm sao rồi?”
Hòa Quân Hạo ung dung, “Sao tự dưng cậu quan tâm chị ba vậy?”
“À…”
“Thằng nhóc này, đều là người nhà với nhau, chẳng lẽ không được quan tâm?” Bạch Sơ Điệp nói nhanh.
“Đúng đấy, Tiểu Nhiễm là người nhà, nghe nói con bé có việc, đương nhiên cậu không yên lòng rồi.” Bạch Lâm sực có phản ứng, nặn một nụ cười, “Vả lại hồi trước nếu không có Tiểu Nhiễm, cậu đã bị bọn cho vay nặng lãi chém chết từ đời nào rồi.”
Hòa Quân Hạo nhún vai tỏ vẻ bất cần, “Ồ.”
“Ồ cái gì mà ồ, mau nói mẹ biết Tiểu Nhiễm sao rồi?” Bạch Sơ Điệp sốt ruột.
Hòa Quân Hạo thở dài, ngồi dậy, “Chị ấy xuất viện rồi, chắc không có gì đáng lo.”
“Vậy… đứa bé không cứu được thật à?” Bạch Lâm truy hỏi.
Hòa Quân Hạo nhướng cao mày, nhìn Bạch Lâm bằng ánh mắt do dự, một hồi sau mới đáp, “Chẳng phải con nói rồi u, chị ấy bị sẩy thai nên mới nằm viện.”
“Chao ôi, đúng là đáng thương.” Bạch Lâm cúi đầu, buông tiếng thở dài.
“Bây giờ Tiểu Nhiễm ở đâu? Vẫn sống với Lệ Minh Vũ?” Bạch Sơ Điệp căng thẳng, hỏi Hòa Quân Hạo.
Hòa Quân Hạo mỉm cười, “Cứ coi là vậy, dẫu sao anh ấy cũng dẫn chị ba đi rồi.”
“Thằng nhóc này, sao lại hờ hững thế chứ? Chị ba của mình ở đâu mà cũng không biết.” Bạch Sơ Điệp tức giận.
“Chị ba bình an vô sự là mừng rồi. Còn chị ấy và Lệ Minh Vũ sống ở đâu là việc của riêng họ. Mẹ, có phải là mẹ buồn lo vô cớ quá không?” Hòa Quân Hạo gác chéo chân, cười hỏi vặn bà ta.
Bạch Sơ Điệp há hốc miệng, nhìn Hòa Quân Hạo đăm đăm, bà ta xua tay, “Thôi được rồi, thằng nhóc này nói chuyện chẳng có câu nào dễ nghe. Con mau đi ngủ đi.” Nói hết lời, bà ta đứng dậy định lên lầu.
Bạch Lâm cũng lắc đầu với Hòa Quân Hạo, dợm về phòng nghỉ ngơi.
“Mẹ, cậu…” Hòa Quân Hạo đột nhiên gọi họ.
Hai người khựng lại, xoay đầu nhìn Hòa Quân Hạo.
Hòa Quân Hạo quan sát họ, tuy vẻ ngoài vẫn cười