
i hương chí mạng đó
không chỉ dính trên cravat mà còn phảng phất trên cả áo khoác ngoài màu
tối của anh.
Trong đầu cô lại lần nữa hiện lên cảnh Hạ Đồng
nhiệt tình kéo anh rời khỏi câu lạc bộ, rốt cuộc hai người họ đi đâu?
Quãng thời gian trước khi tiệc bắt đầu, anh và Hạ Đồng đã làm gì?
Đôi mắt Lệ Minh Vũ hơi ngẩn ra nhưng mau chóng che lấp. Ánh mắt anh âm thầm đánh giá người vợ mà anh lấy còn chưa tới ba tháng lần nữa.
Lúc này, Tô Nhiễm không né tránh ánh mắt của anh, bàn chân trần lặng lẽ
đứng đó, đôi mắt cô tĩnh lặng như hồ nước mùa thu, mạnh dạn đón lấy cái
nhìn dò xét của anh, gương mặt cô dịu dàng không nổi giận cũng không
phát điên như những người phụ nữ khác, cô chỉ vô cùng yên lặng, tựa như
một đóa hoa lan thanh nhã tươi mát, lặng lẻ nở rộ giữa đêm khuya, không
nhiễm hạt bụi nào.
"Suýt chút nữa thì tôi quên. Trời sinh em ra
là nhà điều chế hương, bất luận mùi gì đều không tránh khỏi khứu giác
nhạy của em." Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, vẻ mặt trầm tĩnh lạnh
lùng lộ ra nguy hiểm. Anh không xoay người đi mà lại hướng tới gần cô
hơn.
Tô Nhiễm theo bản năng lui về sau, trái tim cũng theo biến
hoa trên gương mặt anh mà run rẩy. Cô làm sao lại cho rằng anh chỉ là
người đàn ông trầm tĩnh? Giây phút này, loại nguy hiểm trên gương mặt
anh cô chưa bao giờ gặp qua, xa lạ làm cô hoảng sợ.
Lệ Minh Vũ
chăm chăm nhìn cô, rồi thẳng thắn cầm cặp trong tay để sang một bên.
Thấy anh không vội đi mà trái lại còn đến gần hơn, cô hoảng sợ thót tim, lại vô thức lui về sau vài bước, gót chân cô va phải sofa, thân thể
nhất thời mất đi thăng bằng, ngã ngồi lên sofa.
Cả người cô liên tục lui về sau, lưng dính sát vào sofa. Cô hồi hộp nuốt nước bọt.
Lệ Minh Vũ hiển nhiên không dự định buông tha cô, cánh tay dài dang ra
nhốt cô giữa ngực anh và sofa. Anh nhìn cô từ trên cao, độ cong lạnh
lùng trên khóe miệng anh cô chưa bao giờ gặp qua, cho dù miệng anh chỉ
khẽ cong cũng tràn đầy mùi dã tính. Quần áo anh ngay ngắn chỉnh tề, cho
dù anh đang ở tư thế này đối diện với cô, anh vẫn rõ ràng trầm ổn ung
dung, nắm trong tay đại cuộc.
Ánh nắng từ người anh rọi xuống, cơ thể cô xinh xắn nhỏ nhắn hầu như bị gắn chặt vào thân hình cao lớn
cường tráng của anh, cánh tay rắn chắc chống đỡ vóc người anh đang từ từ ép xuống vì hơi dùng sức mà cô mơ hồ thấy phần lưng cơ bắp to lớn của
anh, đủ thấy vóc người của anh rất đẹp.
Gương mặt anh ở rất gần cô, hương hổ phách dịu nhẹ hòa quyện vào hơi thở của cô, khiến cô đầu váng mắt hoa...
Ánh nắng lặng lẽ lưu chuyển trên gương mặt anh, trái tim Tô Nhiễm đã
ngừng đập từ lâu. Cho tới bây giờ, cô mới phát hiện thì ra Lệ Minh Vũ
rất nguy hiểm!
"Mũi của em chỉ biết ngửi chồng mình thôi sao?"
Anh nở nụ cười nhưng một chút ý cười cũng chưa từng hiện lên trong mắt
anh. Đôi mắt anh càng thêm sâu thẳm mờ mịt, đầu anh tiến sát lại như
muốn chiếm lấy bờ môi cô, Lệ Minh Vũ nhìn chăm chú vào đôi mắt trong vắt như nước mùa thu đang ở trong lòng anh, thấp giọng hỏi, giọng điệu anh
trầm ấm quyến rũ.
Hơi thở khác thường của anh mê hoặc cô. Nhưng đáng tiếc anh không phải người lương thiện!
Chuông báo động mãnh liệt vang lên trong đầu Tô Nhiễm, cô bỗng dưng bừng tỉnh, dồn hết sức đẩy anh ra. Cô vừa muốn đứng dậy lại bị một bàn tay của anh vững vàng đè lại, rồi chặn ngang cô giữ nguyên tư thế và khoảng cách
vừa rồi.
"Minh Vũ..." Cô sợ, thực sự rất sợ. Tuy rằng cô biết
anh không phải con người đơn giản như vậy nhưng những lần ở chung anh
đều trầm tĩnh ổn trọng, chưa bao giờ tràn ngập tính công kích như hôm
nay.
Ngón tay anh thon dài chạm vào đôi má cô, chậm rãi lướt
xuống, khẽ giữ lấy chiếc cằm nhọn tinh tế, nâng lên, rồi kéo gần đến hầu như khít chặt vào bờ môi mỏng của anh...
"Em yêu tôi không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến toàn thân Tô Nhiễm chấn động. Đôi mắt đẹp trừng to nhìn anh, cô nghe lầm đúng không? Anh vừa hỏi cái gì?
"Trả lời tôi." Thần sắc Lệ Minh Vũ vẫn điềm tĩnh sắc bén, khóe miệng anh giữ nguyên ý cười sâu xa khó đoán, đôi mắt đen thẫm lặng im lại nhuốm đầy
tàn ác.
"Em..." Anh tiến gần cô nhưng không giống vẻ mặt giữa
những người yêu nhau. Vẻ mặt anh lúc này làm cô nghẹt thở, anh rất gần
cô, đôi mắt anh đen láy khiến cô hoa mắt mê man, đầu cô cũng mơ hồ đau
nhức, đôi môi anh đào khẽ run rẩy, "Yêu."
Cô yêu anh, không cần che giấu.
"Tốt." Sau khi nghe cô trả lời, anh bất ngờ xoa nhẹ đầu cô, ánh mắt anh dần u
ám, "Tôi không biết em, nhưng em hẳn là hiểu tôi nên mới nhờ ba em giúp
đỡ gả cho tôi, có phải không?"
"Không..." Đầu Tô Nhiễm nổ vang, cô vô thức lẩm bẩm. Nỗi bất an trong lòng cô lại bắt đầu lan rộng vô tận.
Trong đầu cô vang lên những lời Giả Ny từng nói ở buổi tiệc: Lệ Minh Vũ người này tâm cơ rất nặng, lòng dạ thâm sâu, ngay cả tôi cũng lật thuyền
trong mương theo kế của anh ta. Anh ta bề ngoài ôn hòa trầm lặng, nhưng
trên thực tế lại như một con báo, sẽ canh lúc cô không chú ý hung hãn
cắn cô, cái cắn này thường ở nơi chí mạng của đối phương...
Lệ
Minh Vũ nghe xong, ánh mắt tối sầm lại, bàn tay giữ lấy kh