Hào Môn Kinh Mộng

Hào Môn Kinh Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329975

Bình chọn: 8.5.00/10/997 lượt.

t với cô, ngữ khí rõ ràng nhẹ nhàng nhưng lộ ra mệnh lệnh và yêu cầu như chức quyền của anh trong giới chính trị. Cô

khó hiểu, một lúc lâu sau mới có phản ứng...

"Khoan đã, Minh Vũ, anh cho em chi phiếu làm gì? Còn nữa, xe là sao?"

Lệ Minh Vũ chăm chú nhìn cô hồi lâu, nhìn đến khi Tô Nhiễm cảm thấy toàn

thân khó chịu, anh mới cầm lấy tờ báo vừa xem, rút từ đó ra một trang

đặc biệt đặt lên bàn, hờ hững nói: "Đây là em thì phải?"

Tô Nhiễm càng thêm khó hiểu, hiếu kỳ đến gần nhìn, thoáng chốc đôi mắt đẹp bỗng trừng to!

Tin này đăng trên mảng xã hội của báo, tiêu đề thật to nổi bật cả trang

đặc biệt: Từ công chúa thành nàng lọ lem, vợ mới cưới của người ứng cử

chức bộ trưởng kinh tế Lệ Minh Vũ lại là người giữ trẻ!

Tô Nhiễm bị sự quan tâm bất ngờ này dọa sợ, vội vã đọc lướt phần tin bên dưới.

Cô càng xem càng lạnh người, hơi lạnh rét buốt từ cột sống tản rộng ra

toàn thân. Bài báo đăng tin Tô Nhiễm đang dạy học ở một nhà trẻ kèm theo một bức ảnh chụp cô từ trên xuống dưới. Ở dòng nhận xét cuối cùng còn

trắng trợn hạ thấp uy tín của anh hơn, hôn nhân của Lệ Minh Vũ chẳng qua là vở hài kịch cưới nàng lọ lem làm vợ.

Xem đến chữ cuối cùng, cả trái tim Tô Nhiễm đều chua xót. Thấy Lệ Minh Vũ đứng dậy đi khỏi phòng ăn, cô vội vàng chạy theo.

Anh trầm tĩnh cầm cravat để trên sofa. Tô Nhiễm nhìn không ra rốt cuộc anh

có giận hay không, chuyện này đổi lại là người khác đều sẽ không vui? Dù sao anh cũng sắp tranh cử, mỗi lần tuyển cử nhiệm kỳ mới, tin đồn kiểu

này tuy là quá mức khoa trương, nhưng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hình

tượng người ứng cử, nên giải thích trước sau vẫn phải giải thích.

"Minh Vũ..." Tô Nhiễm khẽ gọi, rồi cẩn thận nhìn anh, "Em không ngờ ký giả sẽ chụp ảnh em. Thực ra, chuyện này là như vậy. Trước khi kết hôn, quả

thực có một đoạn thời gian em làm ở nhà trẻ nhưng lúc đó em dạy thay bạn mình. Sau khi kết hôn thì em chuyển sang làm bán thời gian. Em, em thật sự không cố ý gây phiền phức cho anh."

Trước gương, Lệ Minh Vũ đang cài cúc áo sơmi, nghe cô nói vậy, anh trầm giọng, "Chăm lo gia đình không phải việc em muốn làm."

"Minh Vũ, không phải em có ý này. Em..."

"Từ hôm nay trở đi, mọi phí sinh hoạt của em đều do tôi phụ trách. Nghỉ

việc nhà trẻ đi." Anh cầm cravat, giọng điệu hết sức kiên quyết.

Tô Nhiễm cắn môi, thấy anh muốn thắt cravat, liền vội vã đón lấy, nhón

chân lên thắt giúp anh. Anh không cự tuyệt, cô cũng thoáng thả lỏng, thử ướm lời, "Anh cho em thẻ và xe, chính là vì không muốn để em ra ngoài

làm việc?"

Lệ Minh Vũ nhăn trán, còn Tô Nhiễm chỉ thấy trên đỉnh đầu mình thoáng lạnh. Lúc này, cô mới phát hiện ra người này dù chỉ cau mày liền tựa như một con báo, cả người tản đầy mùi nguy hiểm, ngón tay

đang thay anh thắt cravat khẽ run.

"Lệ Minh Vũ tôi không muốn bị người ngoài nói nuôi không nổi vợ của mình. Anh hơi nheo mắt, quan sát

người phụ nữ như đóa sen trắng đang đứng rất gần mình.

Trái tim

cô theo những lời này của anh mà đập mạnh. Cô ngẩng đầu nhưng phát hiện

đôi mắt trầm tĩnh của anh không biết từ lúc nào đã nhuộm đầy sự cương

quyết không thỏa hiệp.

Tuy rằng rất nhanh nhưng vẫn khiến Tô Nhiễm khiếp sợ.

Phòng khách rộng rãi, chỉ có một mình cô và anh, thoáng chốc trở nên nhỏ hẹp. Tuy lời anh nói làm tâm cô không ngừng kinh hoàng, nhưng sắc mặt anh

thay đổi làm cô thêm hoang mang. Ánh mắt anh như vậy cô chưa bao giờ gặp qua.

Không dám tiếp tục đề tài này, chuyện đi làm còn nhiều

thời gian để nói, lúc này nhắc tới cũng không phải dịp tốt. Suy nghĩ một chút, hồi lâu sau cô lên tiếng phá vỡ yên lặng, "Minh Vũ, chúng ta kết

hôn lâu rồi nhưng chưa từng về thăm ba mẹ. Hai ngày trước, ba gọi điện

nói...nếu có thời gian thì về nhà một chuyến." Thanh âm càng lúc càng

nhỏ, cuối cùng chỉ còn thì thào.

Lệ Minh Vũ cúi đầu nhìn cô. Cô

cũng cố lấy hết dũng khi ra nhìn thẳng anh. Hai đôi mắt đối diện nhau

phản chiếu ra hình ảnh mờ nhạt của đối phương. Hồi lâu sau anh lên

tiếng, "Tôi rất bận."

Thất vọng vấn vít lấy Tô Nhiễm, cô chỉ còn biết gật đầu, sửa sang cravat chỉnh tề cho anh, ngón tay thon dài buông lỏng, cố gắng đè nén tủi thân trong lòng.

Cô cầm cặp đưa anh. Lệ Minh Vũ liền xoay người đi, bóng lưng cao lớn tản ra khí thế mờ ảo.

"Minh Vũ..." Tô Nhiễm không kìm được ở phía sau kêu anh.

Anh ngừng lại, quay đầu nhìn cô.

Tô Nhiễm hít sâu một hơi, nỗi đau trong lòng như những đợt sóng lăn tăn xô vào nhau...

"Trên người anh, có mùi nước hoa phụ nữ..." Cô dừng một chút, nhìn người đàn

ông mà cô vô cùng yêu thương đang đứng trước mặt, cố nén xót xa trong

lòng, khẽ khàng nói, "Nếu trong phòng nghỉ có cravat sạch, anh nên thay

cái mới."

Mùi hương của "Trầm Luân", cô đã từng ngửi được mùi

này một lần trên người anh. Lần này, thậm chí cô còn có thể ngửi ra vị

thơm mát nhiệt tình của hoa cam vùng Grasse và mê hoặc của cây mạt dược! Là của người phụ nữ đó? Là của Hạ Đồng phong lưu tình tứ kia sao? Bởi

vì anh chưa bao giờ ở nhà nên không có quần áo để thay sau khi tắm rửa.

Vì vậy, anh vẫn mặc nguyên bộ đồ ngày hôm qua. Mù


pacman, rainbows, and roller s