Pair of Vintage Old School Fru
Hào Môn Kinh Mộng

Hào Môn Kinh Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329865

Bình chọn: 7.00/10/986 lượt.

iễm sửng sốt quay lại, bồi bàn ở đây có mắt thần sao? Bồi bàn này chu đáo quá thì phải?

Bồi bàn cười cười, giải thích, "À, cốc nước ấm này là nghị sĩ Lệ vừa mới

dặn dò chuẩn bị cho chị. Nghị sĩ Lệ nói dạ dày của chị không khỏe, không thể uống rượu."

Tô Nhiễm ngây người, chậm rãi cầm lấy cốc nước

ấm, một lúc lâu sau mới định thần trở lại. Cô nhìn về phía Lệ Minh Vũ,

anh không nhìn cô bên này, vẫn tao nhã cầm ly rượu, nói chuyện vui vẻ

với vài người trong giới chính trị, bóng lưng anh cao lớn lộ ra tác

phong ung dung, ổn trọng.

Nhiệt độ từ cốc nước thủy tinh cầm trong tay khiến cô ấm áp hơn. Tô

Nhiễm nhìn theo bóng lưng anh, dường như cốc nước ấm trên tay đã khiến

nỗi trống vắng trong cô không còn.

Cốc nước này có nghĩa là anh quan tâm cô sao?

Đáy lòng cô tràn đầy vui sướng, nhưng đồng thời lại thấy có chút bất an, nếu lỡ anh chỉ vô tình nhìn thấy thì sao?

Loại cảm giác lo được lo mất này thực sự gay go.

Bồi bàn đứng bên cạnh thấy Tô Nhiễm nhận lấy cốc nước, mỉm cười, thân thiết hỏi: "Phu nhân Lệ, chị có cần em lấy ít thuốc đau dạ dày không ạ?"

Tô Nhiễm nhìn lại, khẽ mỉm cười, "Không cần, tôi uống nước được rồi. Cám ơn."

Bồi bàn lễ độ vòng người đi phía sau.

Cửa sổ thủy tinh ánh ra bóng dáng Tô Nhiễm xinh đẹp diễm lệ. Uống ít nước

ấm, dạ dày cô cũng thấy bớt đau. Lại thêm vài chính khách vây quanh Lệ

Minh Vũ, tựa như anh mới là chủ nhân đích thực của buổi tiệc.

Tô Nhiễm mỉm cười, ánh mắt cô nhìn anh nồng nàn tình yêu và kính trọng.

Hít sâu một hơi, Tô Nhiễm cảm thấy trái tim mình rất ấm áp. Cô vừa muốn dời tầm mắt thì thấy cách đó không xa có một cô gái đang đi tới. Cô gái đó

mặc một chiếc váy dạ hội dài màu oải hương, tà áo buông thõng một bên,

hiện ra vẻ đẹp nóng bỏng, mê người. Màu váy này làm cô gái thần bí nhưng lại không mất đi nét dịu dàng nữ tính. Làn váy kết đầy pha lê óng ánh

bật lên phong cách lộng lẫy và rực rỡ. Cô gái này nhìn qua tuổi còn rất

trẻ, có lẽ chưa tới ba mươi, đường nét ngũ quan là sự hòa quyện giữa hai dòng máu Á Âu. Cô gái mang phong thái nhiệt tình của người phương tây

và trang nhã của người phương đông, mái tóc dài đơn giản xõa sau lưng

càng lộ thêm sự thông minh giỏi giang.

Tô Nhiễm phát hiện, cô

gái này rất được hoan nghênh trong giới chính khách. Ngay cả vài người

có tiếng trong giới kinh doanh có vẻ cũng nhún nhường cô ba phần. Tô

Nhiễm đang khó hiểu thì thấy cô gái đó đi về phía Lệ Minh Vũ.

Tim cô bỗng đập mạnh hơn, ngón tay mảnh khảnh vô thức báu chặt vào cốc thủy tinh. Không biết vì sao, cô rất hy vọng Lệ Minh Vũ không nhìn thấy cô

gái đó, vô cùng không muốn.

Chỉ tiếc, trời cao không thấu nỗi sợ trong lòng Tô Nhiễm. Cô thấy rõ ràng Lệ Minh Vũ xoay người, cô gái kia

tiến lên, hết sức mạnh dạn chủ động ôm anh. Lệ Minh tuy rằng không đáp

lại nhưng cũng không cự tuyệt, khóe miệng anh vẫn duy trì độ cong mà

chính khách nên có, cười mà như không cười.

Rõ ràng hai người họ vô cùng cô cùng thân quen. Nét mặt cô gái tràn đầy tình cảm nồng nhiệt

mà Tô Nhiễm rất quen thuộc, loại tình cảm mà cô thường gặp ở chính bản

thân mình. Cô thấy Lệ Minh Vũ nhìn cô gái bằng ánh mắt chan chứa nhu

tình, tiêu biểu của say đắm và chiếm hữu. Rồi cô lại thấy cô gái đó hết

sức tự nhiên khoác tay anh, hầu như cả người cô gái dán sát vào người Lệ Minh Vũ, chỉ cần cánh tay anh khẽ động thì sẽ chạm đến bộ ngực đầy đặn

của cô gái.

Cô gái lén nói gì đó vào tai Lệ Minh Vũ, nụ cười từ

đôi môi đỏ mọng của cô gái có thể nhấn chìm bất cứ người đàn ông nào. Lệ Minh Vũ nghe xong, môi mỏng anh khẽ cong, vẻ mặt ngầm đồng ý.

Trái tim Tô Nhiễm cũng theo độ cong trên môi Lệ Minh Vũ mà kinh hoàng, từng

cơn đau ùa vào lòng cô. Cô rất muốn tiến lên kéo Lệ Minh Vũ lại, thế

nhưng đôi chân cô như bị đóng đinh trên mặt đất, muốn động mà không thể.

Dường như Lệ Minh Vũ ở phía xa cũng cảm nhận được cái nhìn trân trân của cô, anh giương mắt nhìn thẳng qua bên này. Ánh mắt anh vẫn sâu thẫm như đại dương nhưng lại dọa Tô Nhiễm sợ, cô cuống quýt dời tầm

mắt, xoay người nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ. Nhịp tim cô đập mạnh vào

màng tai, đau đớn cả cõi lòng.

Chưa được bao lâu thì cô gái đó liền kéo Lệ Minh Vũ rời khỏi đại sảnh câu lạc bộ.

Tô Nhiễm không kìm được quay đầu lại, chỉ còn thấy bóng lưng của anh.

Cao lớn, mờ nhạt.

Cô có nên đuổi theo phía trước, chí ít cũng hỏi anh một câu, cô ấy là ai?

Chỉ tiếc cốc nước ấm cầm trong tay đang run bần bật, Tô Nhiễm vẫn không có dũng khí để tiến lên trước giành lại chồng mình.

Đêm tiệc này, chưa bao giờ thuộc về cô, không phải sao?

Dạ dày cô lại bắt đầu đau buốt từng cơn, so với vừa rồi, lần này càng thêm không đúng lúc. Tô Nhiễm vịn cửa sổ, cảm giác mệt mỏi chưa bao giờ có

bủa vây cô, ánh mắt nhìn Lệ Minh Vũ sớm đã không còn tiêu cự, thật lâu

cũng không cách nào dời đi.

"Cô ta là Hạ Đồng, đương nhiên, đây

là tên tiếng trung cô ta tự đặt cho mình. Cô ta còn có một tên gọi khác

rất êm tai Vera Jador." Một giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên cạnh cô, ngữ khí vô cùng thong thả, tựa như vị ngọt thanh nhẹ của h