
Minh Vũ quay đầu nhìn
Tô Nhiễm. Màn đêm phủ bóng lên đôi má trắng nõn như ánh trăng của cô,
hàng mi cô dài run rẩy theo nội tâm hoang mang, bộ dáng cô lúc này làm
anh nghĩ đến nữ thần bóng đêm lạc đường trong rừng sâu. Ánh mắt anh
thoáng buông lỏng, nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy khuỷu tay mình, anh vỗ nhẹ mu bàn tay cô, "Em coi như mình tham dự một buổi tiệc bình
thường. Người nào em không biết thì không cần để ý. Thả lỏng."
Tô Nhiễm gật đầu, cô cảm thấy đôi mắt anh tuy vẫn trầm lắng như nước, nhưng tràn đầy sức mạnh khiến cô an tâm.
*
Đại sảnh khoác lên mình lớp áo lộng lẫy xa hoa. Buổi tiệc này là một cuộc
tụ họp của giới quan chức, rất nhiều người hoạt động trong giới chính
trị và kinh doanh đều tới tham dự.
Không nghi ngờ gì Lệ Minh Vũ
và Tô Nhiễm hoàn toàn thành tiêu điểm của buổi tiệc, hai người vừa bước
vào liền dẫn đến không ít náo loạn. Lệ Minh Vũ là người ứng cử bộ trưởng kinh tế đối ngoại, là người có máu mặt lăn lộn gần hai năm trong giới
chính trị, sự có mặt của anh hiển nhiên thu hút rất nhiều ánh nhìn. Hơn
nữa, ngoại hình Lệ Minh Vũ lại cao lớn anh tuấn xuất chúng, tác phong
thành thục vững vàng, không chỉ khiến không ít người đẹp hâm mộ không
ngớt mà càng khiến đông đảo đàn ông mặc cảm.
Tô Nhiễm càng khỏi
phải nói, chuyện kết hôn giữa Lệ Minh Vũ và cô ba nhà họ Hòa gây xôn xao cả hai giới chính trị và kinh doanh. Đêm này, lần đầu tiên Lệ Minh Vũ
cùng phu nhân đến dự tiệc, mức độ được quan tâm của Tô Nhiễm hoàn toàn
có thể nghĩ ra được.
Các quý ông ở đây dù thế nào cũng không
nghĩ tới, cô ba nhà họ Hòa chưa bao giờ lộ diện, đêm nay nhìn thấy lại
mê người như vậy, đứng cạnh Lệ Minh Vũ đúng là một đôi trời đất tạo
thành.
Bóng đêm tựa hồ tiếp thêm sinh khí cho Tô Nhiễm.
Váy dạ hội màu
đen tôn làn da nõn nà của Tô Nhiễm thêm mê ly, kết hợp với nhiều tầng
voan mỏng, ngọc trai đen kết quanh phần eo và kim cương óng ánh kết viền cổ áo càng truyền thêm sự quyến rũ của màn đêm lên cô, phảng phất tựa
như hạt sương long lanh đọng trong đêm tối, khiến người khác phải mở mắt thật to ra nhìn.
Những gương mặt ở đây, Tô Nhiễm đều thấy quen
mắt nhưng muốn hòa nhập thì rất khó. Dù sao cô cũng không hay xem tin
tức chính trị. Trái lại, ở cách đó không xa có vài người nổi tiếng trong giới kinh doanh, cô thấy có ấn tượng hơn.
"Minh Vũ, cháu tới rồi, ta còn tưởng cháu không nể mặt." Một ông cụ tiến lên, cười tươi rói, bắt tay với Lệ Minh Vũ.
Lệ Minh Vũ môi mỏng khẽ cong một nụ cười thường thấy nhất ở chính khách,
đúng chuẩn đến hoàn mỹ, sít sao không kẽ hở, "Lời này cháu gánh không
nổi ạ. Cháu chỉ là hậu bối, nào dám ra vẻ trước các tiền bối?"
Ông cụ vô cùng hài lòng, nhìn thấy Tô Nhiễm bên cạnh Lệ Minh Vũ, vẻ mặt ông kinh ngạc, "Chắc cô bé này là phu nhân của cháu? Đẹp, thật sự rất đẹp."
Lệ Minh Vũ thong dong giới thiệu, Tô Nhiễm mới biết thì ra ông
cụ này là chủ nhân của buổi tiệc, cô lễ phép bắt tay ông cụ, nụ cười
luôn hiện trên môi cô.
Lệ Minh Vũ nhanh chóng biến mình từ khách thành chủ. Hết người này đến người khác đi tới chủ động chào hỏi anh.
Vừa mới bắt đầu, Tô Nhiễm cố phối hợp đứng cạnh anh, nhưng sau một lát
cô thực sự không chịu được nữa, liền nói với Lệ Minh Vũ một tiếng rồi đi tới nơi ít người nghỉ ngơi.
Trời sinh tính cô không thích những loại giao tiếp kiểu này, tiệc rượu đêm nay rõ ràng chỉ là một buổi xã
giao của giới chính trị. Nếu nói đơn giản thì đây là một hoạt động liên
quan đến tranh cử sắp tới, mà những ông trùm trong giới kinh doanh được
mời đến cũng chỉ là người đứng đằng sau hỗ trợ tài chính. Ngoài mặt ai
cũng chuyện trò vui vẻ nhưng thực tế lại là mưa gió ngầm nổi.
Nhìn mọi người đang cố gắng tươi cười, Tô Nhiễm cảm thấy mệt thay họ. Khi
còn rất nhỏ, cô cũng từng theo ba mẹ đi dự tiệc, nói cho cùng lúc đó cô
vẫn chỉ là một đứa trẻ, sẽ cùng chị gái và những đứa trẻ khác đến dự
tiệc chơi đùa, nhưng mà hiện tại, cô đã trưởng thành, cũng vẫn là dự
tiệc nhưng đã không thể tìm được người cùng mình trò chuyện nữa rồi.
Con người rất kỳ lạ. Càng lớn con người càng cô đơn, như vậy, rốt cuộc là
cô đơn chọn lựa con người, hay là con người lựa chọn cô đơn?
Tô
Nhiễm nhẹ nhàng cầm ly rượu vang đỏ, cô nhìn Lệ Minh Vũ đang nổi trội ở
phía xa qua rượu vang trong ly. Dù cho giữa đoàn người đông đúc cũng sẽ
dễ dàng tìm được anh. Anh với đồ bộ đồ vest thẳng thớm lịch lãm, thu hút không biết bao sự quan tâm từ phái nữ. Qua lớp rượu lóng lánh, Tô Nhiễm thấy ánh mắt của những người phụ nữ đó như hùm như beo nhìn anh.
Xoay người qua, Tô Nhiễm cô đơn đi đến cửa sổ sát sàn, so với náo nhiệt của anh, lẻ loi của cô vô cùng rõ nét.
Dạ dày cô bắt đầu đau, đều là họa do tách cà phê lạnh ban ngày gây nên,
lại thêm vừa rồi cô uống rượu vang đỏ, có lẽ vậy mà bệnh dạ dày tái
phát. Tô Nhiễm khẽ ấn bụng mình, lại không dám làm quá rõ để tránh mọi
người chê cười. Cô buộc mình phải cố chịu đựng cơn đau.
Đúng lúc này, giọng nói của bồi bàn từ phía sau truyền đến, cung kính mà ôn hòa, "Phu nhân Lệ, cốc nước ấm này của chị ạ."
Tô Nh