Pair of Vintage Old School Fru
Hảo Mộc Vọng Thiên

Hảo Mộc Vọng Thiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326110

Bình chọn: 8.5.00/10/611 lượt.

lơ lửng lửng…

Hậu viện Tu La Bảo, cửa phòng Tần Vọng Thiên khép chặt.

“Đại ca” Giáp bưng một nồi canh bồ câu chạy tới, nói với Tần Vọng Thiên đang mặc áo đơn luyện công trong sân: “Cái này nấu cho đại phu.”

“Được.” Tần Vọng Thiên đưa tay nhận lấy, ra ý bảo mọi người tiếp tục làm việc, thu đao lại, xoay người mở cửa vào phòng.

Tần Vọng Thiên vừa vào cửa, phản ứng đầu tiên là —— cháy rồi? Sao lại nóng như thế a!

Vừa xoay mặt nhìn, liền thấy trên mặt đất có ba chậu than lớn, trong phòng ấm áp dễ chịu. Mộc Lăng mặc y phục mùa đông, cuộn trong chăn xem sổ sách.

“Lăng.” Tần Vọng Thiên đi đến, đưa khay qua, cười nói: “Bồ câu ngươi muốn đây.”

Mộc Lăng nhận khay để lên bàn nhỏ trên giường, vừa mở nắp vừa oán hận: “Lạnh chết!”

Tần Vọng Thiên vừa cởi y phục vừa lau mồ hôi, quay đầu lại hỏi Mộc Lăng: “Còn lạnh a? Nóng như vậy.”

Mặt mũi Mộc Lăng nhăn nhăn, nói: “Lúc nào cũng có tuyết rơi, đông chết rồi, không thể ra ngoài được.”

Tần Vọng Thiên cười hì hì kề đến, nói: “Lăng Lăng, không phải ngươi lạnh sao, chúng ta làm chút vận động cho ấm thân thể đi!”

Mộc Lăng nhấc chân đá qua, cầm nồi canh bồ câu trốn sâu vào giường, hung hăng trừng Tần Vọng Thiên: “Tốt nhất ngươi ngoan ngoãn một chút, ta không muốn!”

Tần Vọng Thiên cởi giày ngồi lên giường, dán qua, nói: “Nếu ngươi sợ lạnh, vậy thì đừng ra ngoài.”

Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, nói: “Thục Trung thời điểm này cũng không lạnh!” Nói đến đây, Mộc Lăng nghĩ nghĩ một chút, nghiêng đầu, “A? Ta có thể mùa đông quay về Thục Trung, mùa hè trở lại Tu La Bảo a!”

Tần Vọng Thiên nghe xong hai mắt trợn trừng, nhào đến ôm thắt lưng Mộc Lăng, gào to: “Không được a Lăng, ngươi đi rồi ta phải làm sao a?”

Mộc Lăng nhấc chân đá Tần Vọng Thiên: “Ai biết a, ngươi ở lại đây chấp chưởng đại cục!”

“Ta không muốn! Ta muốn đi với ngươi!” Tần Vọng Thiên liều mạng ôm lấy Mộc Lăng không chịu buông, Mộc Lăng vùng vẫy nửa ngày không kết quả, cuối cùng không thể làm gì hơn phải thỏa hiệp… Đem theo Tần Vọng Thiên về Hắc Vân Bảo thăm người thân.

Tần Vọng Thiên chuẩn bị một chiếc mã xa rất lớn, bên trong có chậu than, cực kì vô trách nhiệm đem Tu La Bảo bỏ lại cho Giáp Ất Bính Đinh, Phùng Ngộ Thuỷ đánh xe, đưa Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên, Nhạc Tại Vân… Cùng về Hắc Vân Bảo thăm nhà.

Phùng Ngộ Thuỷ có lẽ là nhớ cơm của Hắc Vân Bảo rồi, cho nên liều mạng đánh xe, qua khoảng năm ngày, mọi người rốt cuộc cũng tới dưới chân núi Hắc Vân Bảo ở Thục Trung.

Mộc Lăng chui ra khỏi mã xa nhìn nhìn, thoải mái tán thán một tiếng: “Hảo ấm áp a, ở đây quả thật là xuân kì a!” Xuống mã xa, Mộc Lăng cười nhe răng chạy lên núi, vừa chạy vừa la: “Lão tử đã về rồi!”

Thủ vệ trước cửa Hắc Vân Bảo chỉ thấy dưới chân núi có người chạy như bay lên, tập trung nhìn… “A! Nhị đương gia đã về! Phùng phó trại chủ cũng về rồi!”

Toàn bộ Hắc Vân Bảo đều náo động lên.

Trên núi, Tư Đồ đang ôm Tiểu Hoàng “tránh đông”, dựa trên lý luận của Tư Đồ, trời lạnh phải bớt vận động, hay nhất là trốn trên giường, “ngủ đông”.

Có điều, Tiểu Hoàng chỉ là chui trong lòng hắn đọc sách mà thôi, Tư Đồ ngồi lột nhãn cho Tiểu Hoàng.

Tư Đồ tính toán, chờ một lát đến khi Tiểu Hoàng thấy mơ mơ màng màng, nói không chừng mình có thể… Còn chưa kịp nghĩ xong, chợt nghe từ dưới chân núi có người hô lớn: “Nhị đương gia đã về rồi!”

“A! Mộc Lăng về rồi!” Tiểu Hoàng đặt sách xuống một bên, liền đứng lên: “Tư Đồ, Mộc Lăng về rồi!”

Tư Đồ híp mắt nhìn cổ áo mở rộng của Tiểu Hoàng, ngực hận a, đậu hũ đã đến trước mắt nay bay rồi! Thối mộc đầu kia a, lúc này lại về, trễ thêm mấy canh giờ sẽ chết hay sao a!

Tiểu Hoàng vội vàng muốn bò xuống giường, thế nhưng Tư Đồ còn đang ôm hắn, liền nói: “Tư Đồ, nhanh lên, Mộc Lăng đến.”

Tư Đồ nghe vào tai, lại thành: “Tư Đồ, nhanh lên, ăn tươi ta.”

“Ai nha!” Tiểu Hoàng dụng lực đẩy Tư Đồ đang áp tới hôn mặt mình ra: “Đừng nháo!”

Đang lăn qua lăn lại, chợt nghe bên ngoài có người rống: “Tiểu Hoàng Hoàng, ta đã về rồi!” Tiếng vừa dứt, cửa đã bị Mộc Lăng một cước đá văng.

Hai người trong phòng vẫn còn đang y phục bất chỉnh cuộn vào một chỗ, Mộc Lăng bay nhào đến, ôm lấy Tiểu Hoàng cũng đang chạy đến chỗ hắn: “Hoàng Hoàng a, nửa năm không gặp ngươi rồi!”

Tần Vọng Thiên cũng theo vào, thấy mặt Tư Đồ trướng đen, lại thấy y phục Tiểu Hoàng lộn xộn mất trật tự, liền minh bạch Mộc Lăng đã phá hư chuyện tốt của Tư Đồ rồi.

“Bang chủ!” Phùng Ngộ Thuỷ cũng chạy vào. Tư Đồ gật đầu với hắn, liếc mắt nhìn Mộc Lăng, nói: “Hai ngươi cọ xong rồi chưa?” Vừa nói, vừa kéo Tiểu Hoàng qua ấp vào lòng, hung hăng trừng Mộc Lăng: “Sao ngươi lại về? Không phải đã xuất giá rồi sao?”

Mi mắt Mộc Lăng giật giật, vén tay áo chỉ vào Tư Đồ: “Tư Đồ, ngươi nhìn ta thấy không vừa mắt có phải không, lão tử ở Mạc Bắc sắp đông chết rồi, về thăm nhà không được a?!”

Tư Đồ nhướng mày: “Lấy gà theo gà lấy chó theo chó, không phải ngươi đã là người của Tu La Bảo rồi sao?” Vừa nói, vừa nhìn Tần Vọng Thiên: “Mau tha người của ngươi về, đừng thả ra gây hại nhân gian!”

Mộc Lăng nghiến răng giậm chân mắng: “Tư Đồ, công phu của ta đã khôi phục rồi, ngươi còn dá