XtGem Forum catalog
Hảo Mộc Vọng Thiên

Hảo Mộc Vọng Thiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326963

Bình chọn: 9.5.00/10/696 lượt.

ơng gia!” Hỏa kế kia xuống ngựa, nói với một lão giả râu trắng đi từ trong phòng lớn ra: “Sinh ý tới rồi.”

“Nga?” Lão nhân kia ngẩng đầu nhìn, còn chưa thấy người, ánh mắt thoáng cái đã bị Tiểu Hắc hấp dẫn, vuốt râu tấm tắc tán thưởng: “Hảo mã a! Hảo mã!”

Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên cũng xuống ngựa, hành lễ với lão giả, nói: “Vị này chính là đương gia của mã tràng Vương thị sao?”

Lão nhân kia dời đường nhìn ra khỏi Tiểu Hắc, chắp tay một cái với Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên, nói: “Không dám không dám, lão hủ Vương Nhất Quý, nhị vị quý tính?”

“Ta họ Mộc, hắn họ Tần.” Mộc Lăng trả lời, nói: “Vương lão gia tử, có người nói quý trang là mã tràng lớn nhất vùng Mạc Bắc a.”

“Ai…” Vương lão đầu khoát tay, cười gượng hai tiếng lắc đầu nói: “Là hư danh người ngoài đồn đãi thôi, danh đại áp thân a[danh tiếng lớn thì người phải chịu nhiều áp lực'>.”

Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau, đều đã nhìn ra ẩn tình, chẳng phải lão đầu nhi đang rất hài lòng sao. Mộc Lăng cười nói: “Chúng ta muốn chọn vài con ngựa, ngựa của mã tràng Vương thị đều ở đây sao?”

Nói xong Mộc Lăng vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, nói: “Tốt nhất là giống như con này.”

“Ha ha…” Vương lão đầu cười đến ngửa tới ngửa lui, liên tục xua tay, nói: “Vị Mộc công tử này thật là biết nói đùa.” Nói xong, vươn tay vỗ vỗ cổ Tiểu Hắc nói: “Con ngựa này gọi là Hắc Kỳ Lân, chính là thần câu còn khó tìm hơn cả Bạch Long Mã, đừng nói là mã tràng Vương thị ta đây, dù là tập trung hết ngựa trong thiên hạ, cũng không tìm nổi mười con giống nó, nói chi đến một trăm con.”

Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên đều thầm giật mình, tâm nói thì ra Tiểu Hắc lợi hại như thế a, Mộc Lăng cười thầm, Tiểu Hắc chính là do hắn dùng một trăm lượng bạc mua về a.

“Vậy có ngựa chân khỏe chạy được đường dài không?” Tần Vọng Thiên hỏi: “Chúng ta cần gấp một trăm con.”

“Nga…” Vương lão đầu gật đầu, hỏi: “Muốn dùng để cưỡi hay thồ hàng?”

“Cưỡi.” Mộc Lăng nói: “Không cần thồ hàng hóa, chở người chạy là được.”

“Một trăm con…” Vương lão đầu có chút khó nghĩ, nói: “Trong mã tràng của ta, bổn mã chuyên thồ hàng tương đối nhiều, tuấn mã… Ta tập hợp lại cho ngài, cũng chỉ có thể khoảng năm mươi con, một trăm con, ta phải chuyển từ các mã tràng khác đến cho ngài.”

“Vậy làm phiền lão gia tử rồi.” Mộc Lăng cười nói: “Hảo mã, giá cả không thành vấn đề!”

“Hảo hảo.” Vương lão đầu lập tức phân phó hạ nhân, nói: “Đi đến những mã tràng khác chọn năm mươi con tuấn mã về đây, phải tốt, sau đó chọn năm mươi con tuấn mã thượng đẳng từ mã tràng của chúng ta, đưa đến bãi săn, để một lát nữa hai vị đại gia chọn.”

Bọn hỏa kế vội vàng chạy đi, không bao lâu thì bắt đầu bận rộn.

Vương lão đầu giơ tay mời Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên đi vào bên trong, nói tập hợp ngựa ít nhất cũng mất vài canh giờ, không bằng đi vào ngồi một chút, uống chén trà.

Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên gật đầu, cười cùng lão đầu nhi vào phòng.

Khách phòng rất khí phái, tuy rằng cũng không phải xa hoa phú quý, nhưng cũng rất có phong thái, đặt vài tấm bình phong gỗ lim, vừa vặn vây thành môn diện[mặt tiền'>.

Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên ngồi xuống, lão đầu gọi người dâng trà, uống vài ngụm, lão đầu có chút hiếu kì hỏi: “Ách, thứ cho ta nhiều lời hỏi một tiếng, hai vị muốn một trăm con tuấn mã, là để làm gì vậy?”

“Nga.” Mộc Lăng bưng chén trà cười cười nói: “Không dối gạt lão chưởng quỹ, một đám người học công phu chúng ta, muốn thành lập một môn phái ở đây, mấy nghìn huynh đệ, không có một trăm con ngựa không được a, cho nên muốn mua chút gia sản.”

“Nga…” Lão đầu nhướng mày, một bộ biểu tình kính trọng, hỏi: “Mấy nghìn người vậy chính là một bang phái lớn rồi, xin hỏi, là môn phái nào a?”

“Tên cụ thể còn chưa nghĩ ra.” Mộc Lăng cười cười, nói: “Vùng này hồ phỉ sơn tặc hoành hành, quan phủ lại cấu kết với thổ phỉ, chúng ta thấy bách tính nơi này cũng không sống được yên bình.”

Mộc Lăng nói, buông chén trà xuống, hỏi Vương lão đầu: “Vương lão gia tử, biết Hắc Vân Bảo không?”

“Làm sao không biết được a!” Lão gia tử vỗ đùi, nói: “Tai đã nghe đến sắp đóng kém, Hắc Vân Bảo là đại bang phái đệ nhất thiên hạ a!”

Mộc Lăng gật đầu: “Nhớ năm đó tại Thục Trung thổ phỉ hoành hành, hơn nữa ở phía nam các giáo phái tà ma lại lan rộng, cả Thục Trung chướng khí mù mịt, bách tính đều không có cách qua ngày.”

“Ân!” Lão đầu gật đầu liên tục: “Nghe nói qua, nghe nói qua!”

“Sau đó Hắc Vân Bảo thành lập ở Thục Trung, diệt thổ phỉ gây rối cho bách tính, không tới nửa năm a, toàn Thục Trung đều trở nên sung túc, trật tự cũng rõ ràng, thương hộ bách tính đều có thể yên tâm.” Thấy dáng vẻ lão đầu như có điều suy nghĩ, Mộc Lăng nói: “Thông thường a, nếu nơi nào không có một danh môn đại phái như thế, nơi đó nhất định là phỉ khấu hoành hành, nếu quan phủ lại mềm yếu vô năng, vậy thì không còn cách nào sinh sống, cho nên chúng ta dự định thành lập một đại bang phái Mạc Bắc, nhắc nhở quan phủ, tiêu diệt thổ phỉ.”

“Nói thật đúng a!” Vương lão gia tử đã có chút kích động rồi: “Nói thật đúng, lưu phỉ vùng này a, quả thật là muốn mạng những người làm thương nhân như chúng ta!”