Polaroid
Hảo Mộc Vọng Thiên

Hảo Mộc Vọng Thiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326712

Bình chọn: 10.00/10/671 lượt.

hi. Mộc Lăng ba bước thành hai nhảy lên lôi đài, kéo qua Nhạc Tại Vân trong tay Nhạc Tại Đình, nói với Nhạc Tại Đình: “Nhạc đại trại chủ a, mau thống lĩnh quần hùng đi bắt ruồi… ách, không phải, bắt cương thi a!”

Nhạc Tại Đình nheo nheo mắt, nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy Mộc Lăng kéo Nhạc Tại Vân chạy xuống đài, trong miệng nói thầm: “Ai nha, Tiểu Vân Vân a, sao lại đáng thương như thế a.”

Lúc này Nhạc Tại Vân đã duy trì không được nữa, thân thể bất tri bất gác ngã xuống, phun ra một búng máu. Mộc Lăng gọi Phùng Ngộ Thủy, bảo hắn ở dưới đài đón, Mộc Lăng đỡ Nhạc Tại Vân đến mép đài, thả người xuống, Phùng Ngộ Thủy vươn tay đón lấy bế Nhạc Tại Vân xuống, vừa nhìn, chỉ thấy Nhạc Tại Vân sắc mặt trắng xanh, hô hấp yếu ớt, bên miệng đều là máu.

Phùng Ngộ Thủy nhíu mày, ngực buồn bực, sao lại bị thương nặng như vậy? Khi nãy chỉ là trúng một chưởng nhẹ thôi mà.

Tần Vọng Thiên đứng dưới đài, ngưỡng mặt nhìn Mộc Lăng cứu Nhạc Tại Vân xuống, hơi có chút lo lắng, lực chú ý toàn bộ đặt trên người Nhạc Tại Vân.

Nhạc Tại Đình đứng trên đài, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, đường nhìn vẫn đều ở trên người Mộc Lăng, ngực ảo não ——– vốn đã có cơ hội giải quyết Nhạc Tại Vân, một chưởng lúc nãy nếu như thực đánh trúng, Nhạc Tại Vân sẽ không có phản ứng ngay, mà là phải ba ngày sau, nội lực mới mất hết mà chết, chiêu này có thể nói là thần không biết quỷ không hay, thế nhưng lại bị Mộc Lăng phá hư. Một chưởng đó đánh chệch, cho nên nội lực Nhạc Tại Vân mới sản sinh phản lực, trong nháy mắt tạo thành trọng thương, tuy rằng bị thương nặng, nhưng Nhạc Tại Đình biết rõ, với năng lực của Mộc Lăng, nhất định sẽ chữa khỏi. Nghĩ nghĩ, đường nhìn lướt qua Mộc Lăng, rơi xuống trên người Tần Vọng Thiên… Tỉ mỉ nhìn một lần, Nhạc Tại Đình đột nhiên cảm thấy da đầu tê rần, cả người cứng còng tại chỗ không thể động đậy. Dáng người Tần Vọng Thiên rất cao, cho nên trước đây chỉ có thể nhìn thẳng, thế nhưng hôm nay đứng từ trên đài nhìn xuống… Khuôn mặt đó, thần tình đó, sao mà giống… Tuy rằng trưởng thành rất nhiều, da cũng đen rất nhiều… Đen? Nhạc Tại Đình hơi cau mày, nhìn xuống bàn tay của Tần Vọng Thiên… Màu da ở tay hắn và ở mặt có chút khác… Không biết nói thế nào, rất không tự nhiên.

Phùng Ngộ Thủy thấy thần sắc Mộc Lăng, biết sự tình nghiêm trọng, bởi vậy liền ôm Nhạc Tại Vân lập tức chạy về biệt viện, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên cũng đi theo, Nhạc Tại Đình vẫn như cũ đứng tại chỗ, có chút suy nghĩ.

Ôm Nhạc Tại Vân vào trong viện, Mộc Lăng khẩn trương bảo Phùng Ngộ Thủy thả người lên giường: “Ra cửa trông coi, người nào cũng không cho tiến đến.”, Mộc Lăng phân phó Phùng Ngộ Thủy.

Phùng Ngộ Thủy gật đầu, xoay người ra cửa, để Tần Vọng Thiên đi vào rồi thì đóng cửa, đứng yên ở đó không nhúc nhích.

“Hắn thế nào?”, Tần Vọng Thiên hỏi Mộc Lăng.

“Tiện nhân Nhạc Tại Đình con mẹ nó quá ác độc rồi.”, Mộc Lăng cau mày lắc đầu: “Sớm biết vậy trước khi bọn họ so chiêu cho hắn ăn bã đậu, mẹ ôi, đối phó với tiểu nhân căn bản là không được làm quân tử!” Vừa nói, vừa nhẹ nhàng cởi áo Nhạc Tại Vân, liền thấy ở hông dưới Nhạc Tại Vân có một dấu chưởng ấn đen đậm.

Tần Vọng Thiên dù đã có lường trước, nhưng vẫn không nhịn được lắc đầu: “Nhạc Tại Đình quả nhiên có liên hệ với Đoan Mộc Viêm.”

“Lần này không giống như vậy.”, Mộc Lăng mở hòm thuốc lấy toàn bộ ngân châm ra, vừa thi châm cho Nhạc Tại Vân vừa nói: “Chưởng này so với thủ đoạn của Đoan Mộc Viêm lợi hại hơn, chưởng pháp của Đoan Mộc Viêm đều là dừng ở bên ngoài, mục đích là muốn hút hết nội lực người kia, nhưng một chưởng này của Nhạc Tại Đình, là để đem chưởng độc thúc vào cơ thể Nhạc Tại Vân, khiến cho nội tạng hắn chậm rãi bị ăn mòn, chưởng này nếu thực sự đánh trúng, kết thúc luận võ Nhạc Tại Vân cũng sẽ không có việc gì, nhưng trong vòng ba ngày, nội lực sẽ tiêu thất mà chết.”

Tần Vọng Thiên lắc đầu: “Dù là không phải ruột thịt thì cũng đã làm huynh đệ nhiều năm như vậy, sao lại xuống tay độc ác như thế?”

“Cho nên mới nói hắn là tiện nhân.”, Mộc Lăng vẻ mặt không vui: “Chờ ta cứu Tiểu Vân Vân rồi sẽ tự tay làm thịt hắn.”

Tần Vọng Thiên cười, lắc đầu: “Đừng nói ngươi tự tay làm thịt hắn, ta thấy Nhạc Nam Phong cũng sẽ không để yên.”

“Thế sao.”, Mộc Lăng bĩu môi, lấy ra một cây đao nhỏ, giơ tay, cắt xuống phần chưởng ấn trên người Nhạc Tại Vân.

Nhạc Tại Vân dù đã hôn mê nhưng vẫn đau đến đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.

“Làm cái gì vậy?”, Tần Vọng Thiên không giải thích được

“Chưởng ấn này là độc, độc tố tồn bên trong sẽ chậm rãi ăn mòn cơ thể hắn, nhất định phải cắt xuống.”, Mộc Lăng chân mày không nhăn một chút cắt xuống một khối da thịt, nói: “Nhạc Tại Vân lần này bị thương rất nặng a, cũng may mà gặp được ta, nếu không hắn đã thực sự chết chắc rồi, ai, duyên phận nha.”

Tần Vọng Thiên có chút dở khóc dở cười ngẩng đầu nhìn Mộc Lăng, đừng nghe hắn nói giỡn, vẻ mặt là cực kì chăm chú, trên trán đều là mồ hôi. Tần Vọng Thiên vội nhúng ướt một cái khăn sạch, nhẹ nhàng giúp Mộc Lăng lau đi, sau đó ở một bên nhìn.

Lúc này, từ bên ngoài truyền đến ồn ào, nghe giọng thì là ba vị trại