
ó cần tốc độ càng nhanh càng
tốt để không ai thấy những giọt nước mắt lăn vội của nó để sức mạnh của gió
thổi đi hết tất cả, nhưng sao không thổi đi được phiền muộn trong lòng nó?
“ mẹ thấy có ngược đời không? Con cái người ta muốn cái gì của cha mẹ thì
xin là được, còn con thì lại phải dùng thủ đoạn mới có được ha ha ha ngược
đời thật mà ! ” Lòng nó thật cay đắng và mâu thuẫn nó muốn có thứ
tình cảm đó nhưng đồng thời cũng thật kinh tởm nó
Em muốn anh đi thật sao? – Ken
- Ừ!
- Một mình em anh thật không an tâm
- Anh chỉ đi lo công việc vài ngày thôi mà, em lớn rồi
- Đừng chơi với lửa, sẽ bị nó thiêu đốt đó
- Trước khi nó chạm tới em, em sẽ nhấn chìm nó trước
- Jack có biết không?
- Không, ngoài anh ra không ai biết cả, ít người biết sẽ tốt hơn, em
cũng không muốn Jack dính vào chuyện này.
- Haizzzz ,vẫn câu đó mạng anh tuỳ em sử dụng, anh đi đây !
Ken đi rồi nó cũng đi nhưng là đến công ty tìm hắn bàn công việc
- Chào cô Moon – thư kí của hắn lễ phép
- …..- nó nhẹ gật đầu chào lại
- Cô cứ trực tiếp vào ạ, tổng giám đốc đã nói nếu là cô thì không cần thông
báo
- Cảm ơn cô! – nó đi thẳng vào phòng hắn
- Người đâu không thấy mùa xuân, lạnh lùng ghê – cô thư kí lại lầm bầm nửa
(cò: cô ít nhiều chuyện nhỉ?, Tk: ai biểu ngươi ít cho ta xuất hiện nói them
xíu có chết ai, coi chừng ta nấu măng ngươi à)
“cốc cốc cốc..” nó gõ cửa vài lượt không thấy hắn trả lời, liền tự mình đẩy
cửa vào .
- Tôi đến để…. – nó ngẩng đầu lên thì giật mình với cảnh tưởng trước mắt.
một cô gái chân dài tới nách trang điểm loè loẹt, “cô ta là người cổ đại sao?”
nó có suy nghĩ đó vì thấy cô nàng ăn mặc rất chi là tiết kiệm vải cho quốc gia,
mà cô ta thì không thích ngồi trên ghế cứ nhào vào lòng hắn mà ngồi quấn lấy
hắn như trăn quấn cột
Hai nhân vật chính vô tình bị làm phiền thì cũng đứng hình mấy giấy
- Cô sao dám tự ý vào phòng tổng giám hả? – cô gái nọ lườm nó 1 cái rõ dài
đầy sát ý vì dám làm phiền
- ......– nó nở nụ cười khinh biệt – cô cũng biết đây là phòng tổng giám
sao? Tôi cứ nghĩ hai người tưởng đây là khách sạn chứ? Uhm xem ra não vẫn không
đến nỗi tệ.
Hắn nãy giờ im lặng nhìn nó, thật ra trước khi nó đến hắn đang cố gỡ “con
sam” trên người mình ra không ngờ nó tới bất ngờ quá làm hắn lúng túng vài
giây. Nhưng lại thuận nước đẩy thuyền muốn xem nó có phản ứng gì với việc hắn
với người phụ nữ khác tò te tí te ( ai biết chuyện gì). Vậy mà từ khi bước vô
nó đã xốc xỉa, cứ nghĩ nó có chút tình cảm gì với hắn.
- Khả Châu em ra ngoài đi, anh làm việc - hắn bực bội kéo cô ta ra
- Em ngồi xem anh làm việc – cô ta nũng nịu
- Em muốn anh mất mặt trước đối tác sao? - hắn nhìn nó ngồi ung dung bắt
chân này qua chân kia không quan tâm hắn và cô ta, lòng dâng nổi khó chịu vô
cùng
- Con nhỏ đó mà đối tác hả? – cô ả trề môi nhìn nó
- 1, 2…
- Rồi rồi em ra, anh đó chỉ giỏi bắt nạt em.. - giọng cô ta nhão hơn bún
thiu, nguýt nó cái rồi" uốn lượn ra ngoài"
Đóng cửa hắn quay lại nhìn nó
- Cô ấy thật ra là…
- Tôi không quan tâm đời tư của Nguyên tổng, tôi cũng thoáng với mấy hình
ảnh nhạy cảm của người khác lắm. Chỉ cần công việc tốt là được
- Vậy sao?
- Tôi đến là muốn biết bản thiết kế chúng tôi gửi cho bên anh anh thấy thế
nào?
- Rất tốt, rất hợp với chủ đề trang phục lần này của chúng tôi - hắn nhàn
nhạt trả lời
- Vậy được rồi! tôi sẽ nói người thi công và nhanh chóng chuyển qua đây,
xin phép – nó đứng dậy đi về
- Khoan đã, chuyện công xong rồi bây giờ đến chuyện tư, lúc nãy em ghen
đúng không - hắn tiến về phía nó
- Anh có óc tưởng tượng tốt nhỉ?
- vậy còn em có không - hắn càng sát nó hơn
- anh… anh mau tránh ra
- anh đang muốn…..- bàn tay to lớn của hắn ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nó
ngã về sau nó bấy giờ là tuỳ thuộc vào hắn , đôi môi mọng đỏ của nó cứ run run
mấp máy như quyến rũ hắn làm hắn cứ muốn một phát cắn nuốt đôi môi đó nhưng
nhìn gương mặt xấu hổ đỏ lựng của nó hắn thật tội ngiệp lại buông 1 câu “không
hợp hoàn cảnh”– đi ăn đi anh đói rồi hì hì
Nó 2 mắt mở to hết cỡ nhìn hắn như sinh vật lạ từ sao hoả rớt xuống.
- Sao? Không ăn hả? hay em muốn tiếp tục? - hắn thấy nó chôn chân 1 chổ bèn
quay lại trêu
- Không, đi ăn tôi đói rồi “ lại gần hắn thật nguy hiểm mà”
– nó cô lấy lại bình tĩnh, hắn phía
sau cứ cười khúc khích không thôi.Nếu không vì giữ hình tượng người lãnh
đạo hắn đã nằm lăn xuống đất mà cười cho đã.
Hắn đưa nó đến “Quán Quê” đúng với tên gọi của quán nơi đây chuyên
biệt với thức ăn của người Việt Nam như bánh canh, bánh xèo, cá lóc
nương trui, lẩu mắm, hay nem nướng… của người miền Nam, bánh căn, gỏi
ốc, mực, tôm….của dân miền Trung( chủ yếu là đồ biển), cá bông lau,
canh chua bông điên điển hay so đũa….. của người miền Tây, phở cuốn,
phở Hà Nội, ốc bưu xào chuối xanh,…. của miền Bắc
Tráng miệng thì có: bưởi năm roi, chè bưởi, mít tố nữ, măng cục,
vú sữa, đặc b