The Soda Pop
Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh

Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321572

Bình chọn: 10.00/10/157 lượt.

ìm sổ địa chỉ của khách hàng rồi ghi lại địa chỉ. Cô nhất định gặp phải phiền phức.

Mười rưỡi tối, cửa hàng Oliver mới toanh nằm trên đường Hoài Hải vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, ngày mốt là ngày bọn họ khai trương. Lúc đi vào

cửa hàng anh liếc mắt thấy một tủ kính bày hàng không giống thiết kế của mình.

Nhân viên trong cửa hàng đang xếp đặt hàng hoá, có ba người đứng ở giữa cửa hàng, anh liếc mắt một cái liền thấy Bảo Thục.

“Sao thế?” Anh đi qua hỏi.

Cô trừng mắt nhìn một anh chàng trẻ tuổi đứng đối diện: “Có người nói thiết kế của cậu là đồ vứt đi.”

Dư Chính không tức giận chút nào, ngược lại cảm thấy buồn cười. Vì thế anh xoay người đánh giá cậu thanh niên kia.

Sở dĩ nói cậu ta là “cậu thanh niên”, là bởi vì cậu ta nhìn qua rất

giống sinh viên, hơn nữa biểu tình quật cường trên mặt cậu ta làm anh

nghĩ đến Ben.

“Xin chào.” Dư Chính tươi cười vươn tay.

Chàng trai ngẩn người, có lẽ không ngờ thái độ của anh lại tốt như vậy,

vì thế cậu ta hơi ngượng ngùng mà vươn tay bắt tay với anh, biểu tình

trên mặt dịu đi nhiều.

“Tôi là Dư Chính.” Anh lịch sự nói.

“Tôi tên là Đường Gia Niên.”

“Thật ngại quá, tôi vốn phản đối dùng tủ kính bày hàng từ hai công ty

chế tác khác nhau, nhưng quản lý của chúng tôi khăng khăng giữ lại, tôi

đã hết cách. Bằng không sẽ chẳng khiến các vị khó xử…” Đứng bên cạnh là

cửa hàng trưởng Vivi Chow.

Dư Chính đã hiểu được chuyện gì xảy ra, nhất định là Đường Gia Niên cho

rằng thiết kế tủ kính của anh không làm nền cho thiết kế của cửa hàng,

vì thế có chủ trương khác, và xảy ra tranh chấp với Bảo Thục.

“Không bằng cậu đem thiết kế của cậu cho tôi xem một chút, tôi có thể

sửa lại.” Anh thành khẩn nói với Đường Gia Niên. Đối phương lập tức mời

anh ngồi xuống, lấy ra đồ án thiết kế của cửa hàng mình.

Dư Chính vừa thảo luận vừa nhìn Bảo Thục, cô giống như con gà trống đấu thua trận mà cúi đầu đứng bên cạnh.

Lúc thảo luận xong thì đã mười hai giờ, bọn họ hẹn hôm sau sửa lại. Thái độ quật cường của Đường Gia Niên đã thay đổi, cậu ta tán thưởng cách

thức làm việc của Dư Chính, thậm chí khi tạm biệt còn say goodbye với

Bảo Thục mặt lạnh.

Lên xe taxi trở về, hai người đều không nói chuyện. Khi đi ngang qua

lãnh sự Pháp, Bảo Thục đột nhiên hỏi: “Có phải tớ rất kém cỏi không?”

Dư Chính không nói gì, chỉ là mỉm cười. Anh chưa bao giờ chấp nhận khuyết điểm của cô, cũng không làm thấp ưu điểm của cô.

Cô quay đầu lại nhìn anh: “Cậu nói đúng, tớ chỉ biết giữ vững nguyên

tắc, căn bản không nghĩ tới như vậy kỳ thật khiến những người khác rất

khó khăn.”

“Cậu có thể nhận thức sai lầm, chính là có tiến bộ.” Anh thật tự nhiên vươn tay xoa tóc cô.

Cô rốt cuộc mỉm cười.

Dư Chính rất thích nhìn cô cười, luôn luôn thích thế. Cô giống như có

một sức cuốn hút, khi cô ở bên cạnh, anh sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Đương nhiên cũng có rất nhiều cô gái khiến anh cảm thấy hạnh phúc, nhưng không có người nào theo kịp cô, khắc sâu ở trong lòng anh như cô.

Sau đó Dư Chính mới biết được, thì ra Đường Gia Niên vừa mới tốt nghiệp

năm nay, cũng đã từng nhận không ít giải thưởng, cậu ta có chút tiếng

tăm trong ngành tại Thượng Hải.

Cửa hàng Oliver rốt cuộc khai trương đúng hạn, giám đốc rất hài lòng với thiết kế của bọn họ, cho nên cũng thanh toán mau lẹ.

Bảo Thục mời anh cùng cô đi dự hôn lễ của em họ mình vào tết nguyên đán, vì thế anh thừa dịp rảnh rỗi hẹn Mập Mạp cùng đi mua âu phục.

“Không thể nào, cậu tốt nghiệp bốn năm nay ngay cả bộ âu phục cũng không có?” Mập Mạp mở to mắt.

“Có chứ,” anh nghĩ nghĩ, “Từng có một bộ, nhưng không sử dụng nhiều lắm, cho nên đã tặng người khác.”

Mập Mạp cười gượng hai tiếng: “Với vẻ mặt của cậu, cho dù mặc áo cộc

quần đùi cũng có thể đạt tới hiệu quả người bình thường mặc âu phục mới

có thể đạt được.”

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Dư Chính hiện lên nụ cười ấm áp.

Hai người đi dạo trong khu quần áo nam trống rỗng tại cửa hàng bách hoá, Mập Mạp thỉnh thoảng phát biểu bình luận có chút chuyên nghiệp tại các

quầy quần áo. Dư Chính nhìn bên mặt anh ta, bỗng nhiên cảm thấy, có một

số người thời gian trôi qua rất chậm, mà trên người của một số khác thì

lại rất nhanh. Mập Mạp hiển nhiên thuộc loại người sau.

Hiện tại đối với anh ta, Dư Chính gần như không nhớ ra anh ta thế nào

trong quá khứ. Thứ duy nhất không đổi là tính cách của anh ta.

“Đúng rồi, sao cậu còn chưa thu phục cô ấy?”

Dư Chính đưa ra vẻ mặt kinh ngạc, anh buồn cười: “Tôi thu phục ai chứ.”

“Tôi vốn tưởng rằng chẳng có người nào cậu muốn thu phục mà không được.” Vẻ mặt Mập Mạp khoa trương, làm cho Dư Chính đang thử quần áo cười ha

ha.

Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, nói tiếp: “Không ngờ, người bị thu phục là cậu.”

Dư Chính nhìn mình trong gương, cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy,

cậu xem tôi phong lưu phóng khoáng như Phan An tái thế, một đoá hoa lê

đè ép hải đường. Sao lại muốn thu phục mà không được.”

Nhưng Mập Mạp chẳng có hứng thú với khuôn mặt lạnh lùng buồn cười của

anh, anh ta híp mắt nhìn anh trong gương: “Cậu xác định muốn mặc vỏ rùa

này sao? Muốn đội thêm nón xanh trên đầu