Pair of Vintage Old School Fru
Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323813

Bình chọn: 8.5.00/10/381 lượt.

lẫn đêm, bây giờ

có điều kiện được ở cùng nhau thì lại ầm ĩ suốt ngày, cậu không nhìn

thấy được bộ dáng như có thâm cừu đại hận của cô ấy đâu!”

“Chị dâu cũng không thoải mái gì, vì anh mà bỏ cả chỗ làm tốt đến đây, còn không đủ sao!”

Hạ Hoằng Huân đứng lên rót nước, uống một hớp rồi nói: “Khi không có người quản thì anh lại muốn, lúc có người hầu hạ rồi anh lại không vừa ý.

Đừng quên đàn ông độc thân thời nay so với quả phụ còn thảm hơn, tích

phúc đi!”

Hạ Hoằng Huân thuộc mẫu người sống trong huấn luyện đặc biệt, vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng không phải là loại liều mạng, ít khi nói về phương diện

tình cảm, gia đình, Dịch Lý Minh cảm thấy bất ngờ, cười nói: “Cảm nhận

này của cậu cũng rất sâu sắc nha? Sao đây, muốn cưới vợ rồi hả? Này,

thừa nhận đi, là đàn ông ai mà không muốn thế. Cậu nói xem, cậu có phải

là đàn ông hay không?”

Hạ Hoằng Huân tiện tay cầm xấp văn kiện trên bàn nện tới, bắt đầu đuổi

người: “Không muốn bị phạt thì hãy nghe theo chỉ thị của tôi mà làm, lập tức nghe khẩu lệnh, quay về phía sau, bước đều bước, trở về nhà ——”

Dịch Lý Minh không thèm để tâm, vừa thu dọn tư liệu ở trên bàn vừa không

ngừng lải nhải nói: “Tôi cũng không muốn nói đâu, lớn già đầu rồi, thật

còn muốn đánh nhau à? Không phải Chính ủy nói giới thiệu bạn gái cho cậu sao, cậu đừng thoái thác nữa. Mấy cô gái nhỏ bây giờ đều thích lãng

mạn, có đi xem mắt cũng nên chuẩn bị trước một chút.”

“Tôi chỉ biết chiến thuật. Cái loại nghệ thuật sống như lãng mạn gì đó không có trong cuộc sống của tôi.” Hạ Hoằng Huân ngắt lời Dịch Lý Minh, tiếp

tục vùi đầu nghiên cứu bản đồ quân dụng.

“Cậu cứ mạnh miệng đi.” Dịch Lý Minh cũng mặc kệ Doanh trưởng của anh có bao nhiêu ngang tàng, vươn tay rút tấm bản đồ quân dụng rồi gấp lại nhét

vào trong ngăn kéo, “Bản đồ quân dụng dù có đẹp mắt hơn nữa có thể so

được với mặt của vợ à? Mùa Đông năm nay không phát đệm sưởi cho cậu nữa, ôm lấy bản đồ mà sưởi ấm đi.”

“Số anh đúng là thích hợp với chức Chính trị viên, hay cằn nhằn!” Hạ Hoằng

Huân bất chợt đứng lên, dáng vẻ như là sắp đánh người, Dịch Lý Minh sợ

tới mức lao thẳng ra cửa, đến khi chạy ra phía ngoài mới dám đốp chát

lại: “Đợi lúc kết hôn rồi gặp phải khó khăn, tôi xem cậu còn ngông cuồng đến cỡ nào!”

Trở ngại trong hôn nhân? Hạ Hoằng Huân tức giận đến bật cười. Lơ đãng liếc

đến tờ danh sách huấn luyện quân sự, anh ngồi xuống tiện tay cầm lên,

vừa nhìn vừa nói: “Hai mắt vừa mở đã bận đến tắt đèn, ở đâu ra thời gian rảnh rỗi để nói chuyện yêu đương. . . . . .” Ánh mắt lần lượt lướt qua

từng cái tên học sinh đi huấn luyện, anh theo bản năng nhớ tới lần đầu

tiên nhận được nhiệm vụ huấn luyện quân sự, khi đó có người hùng hồn già mồm với anh rằng: “Anh dựa vào cái gì dùng tiêu chuẩn quân đội yêu cầu

tôi? Anh thích nội vụ sạch sẽ là chuyện của anh, tôi mạn phép thích làm

cho nó bừa bộn đấy!” Khí thế đó cùng với sự liều mạng trên sân huấn

luyện anh tuyệt đối hiểu được.

“Còn biết thích sạch sẽ hóa nội vụ. . . . . .” Hạ Hoằng Huân tựa lưng vào

trên ghế dựa mím môi cười, tâm tình đang đầy mây đột nhiên chuyển thành

quang đãng, cảm thấy việc huấn luyện quân sự lần này tuy rằng không bao

hàm kỹ thuật, nhưng vẫn rất thú vị.

Ngay lúc Hạ Hoằng Huân đang điều chỉnh tâm tình, thì trên tầng năm ký túc xá của công chức, giáo viên độc thân đại học C đã tối đen như mực từ lâu, chứng tỏ chủ nhân nơi này đã nghỉ ngơi.

Được bạn tốt Hướng Vi ban cho cái tên là “Chúa ngủ”, Mục Khả đang ngủ say

bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại liên tục kéo dài đánh thức. Cô

duỗi tay qua cầm lên điện thoại, không đợi đầu bên kia lên tiếng nói

chuyện đã trực tiếp quát: “Xin cậu đừng có dùng loại phương thức không

dinh dưỡng này giày vò người ta có được không? Cậu có biết bệnh động

kinh tùy lúc này thật đáng ghét không hả?” Đây rõ ràng không phải là bị

“Quấy rầy” lần đầu.

Hướng Vi ở đầu điện thoại bên kia cũng không có bất kì một tia áy náy nào:

“Sao cậu biết là mình? Còn sớm vậy đã ngủ rồi? Thật là không phụ lòng

cái tên ‘Chúa ngủ’ mình đặt cho cậu.”

Ngoại trừ học Tiếng Anh ra, sở thích lớn nhất của Mục Khả chỉ có một từ đó là ngủ. Khi tán gẫu với cô, lúc người ta đang nói rất hăng hái, xoay người lại nhìn lên, cô nhóc nào đó đã nghẹo đầu lên ghế sofa ngủ thiếp đi,

khóe miệng còn mang theo ý cười nhẹ. Hướng Vi lúc nào cũng cảm thán:

“Chẳng lẽ mình sinh ra là để dỗ cậu ngủ sao?” Từ đó cái tên riêng “Chúa

ngủ” được ra đời.

Thích ngủ có tội sao? Mục Khả dùng sức dập đầu xuống gối ngủ biểu lộ sự tức

giận, cắn răng nghiến lợi nói: “Trừ cậu ra còn ai có thể đêm hôm khuya

khoắt ân cần thăm hỏi mình?”

“Cậu khoan hãy nóng giận, mình gọi để đặc biết báo cho cậu biết một tin.”

Đối với sự gào thét của cô bạn thân, cô cũng coi như không thấy gì,

Hướng Vi thần bí nói: “Nghe ba mình nói huấn luyện quân sự cho tân sinh

viên kỳ này chỉ đạo viên cũng phải tham gia. . . . . .”

Cái này mà cũng được coi là tình báo? Mục Khả thật muốn cắn chết cô bạn

mình: “Bạn Hướng Vi Vi à, xin cậu hãy nói với mình, chỉ đạo viên không

tham gia huấn luyện tân