
không khí có
mùi thuốc súng nhàn nhạt, bọn họ biết, đó là mùi vị đặc thù của chiến
tranh.
Trong trung tâm khu ẩn nấp đơn giản, sáu sĩ quan trẻ tuổi đang thành thạo
điều khiển dụng cụ điện tử, tiếng dòng điện xèo xèo kéo dài không ngừng.
Hạ Hoằng Huân mặc trang phục huấn luyện, đứng thẳng như cây tùng, nhìn
chăm chú vào màn hình giới hạn, thu hết toàn cảnh chiến trường vào trong mắt.
Lúc này, truyền đến tín hiệu cảnh báo: “Nguy hiểm, nguy hiểm, con mồi đã tiến vào điểm phục kích của quân ta.”
Cúi đầu nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, trong tiếng tích tắc, trên mặt Hạ
Hoằng Huân rõ ràng xẹt qua tia mỉm cười thần bí, giọng nói trầm thấp
hùng hậu giống như một làn sóng điện vô hình truyền đến bầy sói đang vận sức chờ phát động, anh tỉnh táo ra lệnh: “Tiểu đội đột kích tấn công
toàn diện, không được để lọt dù một con ruồi!”
Rừng núi vốn đang yên tĩnh, trong phút chốc tiếng giết rung trời, lửa đạn
trí mạng chằng chịt quét ngang bầu trời. “Con ruồi” lượn trên tầng trời
thấp, tưởng rằng đã tránh được ra-đa, thần không biết quỷ không hay tiến vào doanh trại “Quân địch”, lại không ngờ đã rơi vào giữa mai phục.
Trong nháy mắt, ba chiếc máy bay trực thăng võ trang bị đánh trúng,
trong tiếng nổ vang dội, rơi thẳng xuống mặt đất.
Trong khoang điều khiển, ánh mắt Viên Soái vô cùng hài lòng, để nâng cao tầm
nhìn, anh nâng ghế lái, tựa đầu ra cửa xe, đồng thời thuần thục xoay cần điều khiển, xe tăng dựa vào vận tốc quay bánh xích chuyển hướng, cố ý
giết “Con ruồi” đang bay phía sau trận địa.
Xa trưởng Trần Vệ Đông ở bên trong khoang cảm thấy chợt cao chợt thấp lắc
lư, sau đó đột nhiên phản ứng kịp, anh trầm giọng quát: “Mẹ nó, quay đầu về cho tôi.”
Đây là chiến trường, chung quanh ẩn giấu không biết bao nhiêu nguy hiểm,
chỉ cần hấp tấp sơ suất một chút là có thể phải trả giá bằng cả tính
mạng. Là Tiểu đội trưởng đội xe tăng đột kích, anh không cho phép tổ
viên có bất cứ sơ suất nào dù là nhỏ nhất, bởi vì sơ xuất của bất kỳ một thành viên nào đều sẽ ảnh hưởng đến cả chiến cuộc.
Đang chìm trong trạng thái phấn khởi, Viên Soái nghe tiếng quát đó chợt hiểu ra. Người vừa mới học đi đã muốn điều khiển xe tăng này cả người bỗng
chốc đổ mồ hôi lạnh, anh nhanh chóng đóng chặt cửa xe, còn chưa kịp sử
dụng súng máy xạ kích bảo vệ mình, xe tăng đã bị quân địch ẩn núp đánh
trúng, ngã lệch vào hố sâu ven đường.
“Thằng nhóc đáng chết!” Trong trung tâm chỉ huy, Dịch Lý Minh bực tức dậm chân.
“Bịt kín toàn bộ kính tiềm vọng phòng lái, nghe theo Xa trưởng chỉ huy đi
tiếp.” Hạ Hoằng Huân từ trên màn hình thấy được toàn bộ quá trình, trong đầu anh nhanh chóng hiện lên các loại tình huống có thể xảy ra, ra lệnh vào trong micro: “Pháo cao xạ xếp thành ba hàng đánh bọc qua, trường
pháo, nhị pháo thủ chuẩn bị.”
Sai lầm ngoài ý muốn cũng không làm cho con át chủ bài doanh trại rối loạn. Nghe được chỉ thị xong, tổ đột kích nhanh chóng điều chỉnh xếp thành
hình chữ S nhanh chóng kiên quyết hướng về chiếc chiến xa của Chiến
Nghị. Cùng lúc đó, xe tăng ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó lấy thế ngàn
quân dốc toàn bộ lực lượng, giống như muốn nghiền quân địch thành mảnh
vụn.
“Quân địch” được gọi là ‘Con ruồi’ kia dĩ nhiên cũng không phải loại dễ bắt
nạt, sau khi trúng mai phục trong thời gian cực ngắn đã phản ứng lại,
nhanh chóng sắp xếp đội hình chiến thuật, máy bay trực thăng võ trang
lao thẳng về phía mặt đất, lập tức cùng đoàn xe tăng tạo thành thế giằng co, dường như cố ý đón mặt mà đánh.
Trên khuôn mặt nghiêm nghị xẹt qua một tia cười lạnh khó thấy, Hạ Hoằng Huân trầm giọng nói: “Tổng hỏa lực tấn công!” Dứt lời, hỏa lực ngụy trang
thành rừng cây liền xông ra, nhắm ngay máy bay trực thăng võ trang đang
bay lượn trên đỉnh đầu, pháo xe tăng cùng súng máy trong nháy mắt đồng
loạt khai hỏa.
“Ầm. . . . . .”
“Pằng pằng pằng. . . . . .”
Biến hóa tức thì, vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt.
“Chúng ta bị đánh trúng rồi!” Người điều khiển máy bay trực thăng mở nút khởi
động chống đạn xe tăng, kinh ngạc trợn tròn mắt, ngón tay còn chưa kịp
dùng sức mà ấn xuống, đã cảm thấy thân máy bay bị hư nặng, bắt đầu
nghiêng ngả đảo lộn, sau đó rơi xuống. Không chỉ có mình chiếc máy bay
ấy, cùng lúc đó, còn có vài chiếc máy bay trực thăng cũng bị tấn công.
Vì ngăn chặn cùng phản công đạn bọc thép, bộ đội tinh nhuệ biệt danh “Giận dữ” đã an bài hỏa lực hạng nặng từ trước, liền tiên phát chế nhân* bắn
ra mấy phát cực kỳ quan trọng, làm nhiều chiếc máy bay trực thăng của
quân địch mất đi cơ hội bắn tên lửa về phía xe tăng, chiến thuật đội
hình có lợi gần như đã bị hóa giải.
* Tiên Phát Chế Nhân: ra tay trước để dành chiếm ưu thế
Mùi thuốc súng gay mũi làm ý thức chiến đấu của Hách Nghĩa Thành chợt tỉnh, anh dựa lưng vào vách tường cabin, trên mặt lạnh lùng hiện lên tức giận hiếm thấy: “Đạn hỏa tiễn chuẩn bị! Bắn!”
“Bùm” mấy tiếng nổ lớn vang lên làm cho người ta cảm thấy đất rung núi chuyển, ngay sau đó khói đặc bốc lên cuồn cuộn .
Đội xe tăng bị tấn công từ trên không, ngổn ngang rối loạn. Dĩ nhiên, thế
này coi như may mắn,