
ặt bên trái của anh, nhếch miệng:
- Chúng ta vào trong thôi!
Hôm nay là thứ Năm, hương vị ngày cuối tuần đã phảng phất, bầu không khí
nhàn nhã đã bắt đầu lan tỏa trong Sở Đăng ký kết hôn. Văn phòng vừa mới
rộn tiếng cười nói thoáng chốc đã lặng phắc như tờ.
Bốn vị viên
chức sững sờ trợn mắt nhìn hai người đang bước vào cửa – thai phụ điệu
bộ lúng túng vác theo chiếc bụng to tướng, cùng người đàn ông tuấn tú
với chiếc má còn hằn rõ năm vết ngón tay, hơn thế tuổi tác giữa họ có vẻ như cách biệt chẳng ít.
- Hai người bỏ trốn? – Không biết ai ngu ngốc buột ra câu này, nói xong bèn âm thầm cắn lưỡi.
Người đàn ông không trả lời, điềm đạm lấy giấy xác nhận từ chiếc túi xách
trong tay ra, chuẩn bị hết sức chu đáo, ngay cả ảnh chụp chung của hai
người cũng có.
Người nam mặt mũi căng cứng, người nữ nhăn mắt
nhíu mày. Cảm giác ấy không giống như tới để kết hôn, mà giống như đang
ra pháp trường.
Gia Hàng áy náy mỉm cười, như thể cô rất ngại ngùng vì đã làm mọi người sửng sốt tới mức này.
Cô xòe tay phải ra, lật lên lật xuống mấy lần.
Rõ rồi, những ngón tay ấy thanh mảnh, còn vết hằn trên má người đàn ông
vừa thô vừa mạnh; không phải là kiệt tác của cô. Mấy vị viên chức khẽ
gật đầu.
Sự việc xảy ra như sau: Hai tiếng trước, trong một tòa
nhà sang trọng có binh sĩ bồng súng đứng gác trước cửa, một người đàn
ông cao lớn tóc hoa râm được ba quân tướng sĩ hết lòng tôn kính đã vung
tay lên, giáng xuống một cái tát cật lực. Nhất cử nhất động của cánh tay ấy, trong những trường hợp công khai, đều khiến cả thế giới phải dõi
theo.
Khi cái tát giáng xuống, những ô cửa sổ cũng phải rung lên bần bật.
Người bị đánh vẫn đứng thẳng, không hề suy chuyển.
-Vô liêm sỉ!
Người đàn ông tóc hoa râm kiệm lời như ngọc, chi vẻn vẹn mấy từ đã đủ nói rõ, giây phút này, ông thất vọng đến nhường nào, căm hận lên đến đỉnh điểm.
Nếu được nổ súng mà không có tội, ông đã dùng một phát súng kết liễu tên nghịch tử này từ lâu.
- Thiệu Hoa, chuyện này không giống tác phong của con. Giai Tịch mới đi
chưa được ba tháng, còn nó đã có bầu hơn tám tháng, hãy nói cho mẹ biết, đây không phải là sự thật! – Người phụ nữ quý phái đứng giữa hai người
đàn ông trợn trừng mắt với vẻ không thể nào tin được.
- Từ nhỏ
tới lớn lúc nào con cũng khiến bố mẹ yên lòng. Mẹ và bố con đều nói, mấy cậu trẻ tuổi trong quân đội ít nhiều gì cũng đều dựa bóng người nhà là
quan lớn, chỉ có mình con là tự mình nỗ lực, trở thành thiếu tướng trẻ
nhất trong quân đội. Giai Tịch qua đời, bố mẹ đều lo con cảm thấy khó
chịu trong lòng, nhưng chưa bao giờ nghĩ con sẽ làm chuyện hoang đường
như vậy. Chuyện này…
Người phụ nữ liếc nhìn chiếc sofa cạnh cửa
bằng đôi mắt ngấn lệ. Gia Hàng xoa bụng, đáp lại bằng một nụ cười áy
náy. Xét cho cùng cũng là gia đình có ăn có học, không hề trút giận lên
đầu cô, chỉ coi có vô hình như không khí.
Anh tên là Trác Thiệu
Hoa, Giai Tịch là người vợ kết hôn với anh đã bốn năm. Ba tháng trước,
một cơn cảm nhẹ đã cướp đi mạng sống của chị. Bác sĩ nói chị bị nhồi máu cơ tim.
Sinh mệnh tựa đóa hoa mong manh, không chống chọi nổi mưa gió. Gia Hàng thở dài thương cảm.
- Chúng ta phải ăn nói thế nào với bố mẹ của Giai Tịch đây? Nếu không
phải bác sĩ đã chứng minh, người ta sẽ nghi ngờ Giai Tịch là do con hại
dó.
- Âu Xán! – Người đàn ông tóc hoa râm gầm lên.
Cô lén lút le lưỡi, vu khống à nha!
Người phụ nữ vội vàng bịt miệng, chỉ có nước mắt vẫn ngân ngấn trong mi. Bà
sẽ không khóc thành tiếng trước mắt người ngoài, dù trong lòng đã nghẹn
ngào nức nở.
Đứa con trai ba mươi ba tuổi luôn là niềm tự hào
của bà, đã bị huỷ hoại bởi một chuyện tình cảm. Mà sự việc này, dùng bất cứ cách gì cũng không thể nào ỉm đi được.
- Con xin lỗi, đây là sự thật! – Trác Thiệu Hoa lên tiếng, nói câu thứ hai.
Câu thứ nhất là: Bố, mẹ, con quyết định hôm nay sẽ đi đăng ký với Gia Hàng, cô ấy mang thai đứa con của con.
Đây là trách nhiệm mà người đàn ông buộc phải gánh vác, không liên quan gì đến tình yêu.
- Mày cút ngay cho tao, coi như tao chưa từng sinh ra mày. Người đàn ông
tóc hoa râm quay lưng lại, giọng nói lạnh lùng rít qua kẽ răng.
- Trác Minh, như thế này không được đâu… – Bà Âu Xán kéo cánh tay chồng.
- Đừng nói nữa. – Người đàn ông tóc hoa râm xua tay đầy quả quyết. Nếu
không chẳng lẽ bảo con oắt trông như trẻ con kia đi phá thai chắc?
- Bố, mẹ, con xin lỗi! – Trác Thiệu Hoa xin lỗi thêm một lần nữa, rồi quay người đi.
Cô nhìn vẻ mặt căng cứng như hóa đá của anh, ánh mắt lại lạnh lẽo bi ai.
Cô đứng dậy đi theo, trước khi ra cửa còn quay đầu lại lễ phép chào:
- Tạm biệt!
Ánh mắt bà Âu Xán ánh lên một tia căm hận lạnh lùng.
Cậu lính cần vụ lái xe đi, trên xe không tiện nói gì nhiều. Nhưng cô vẫn không nhịn nổi… Trông bố mẹ anh đáng thương biết bao.
- Chuyện… chuyện kết hôn, hay là đợi thêm một thời gian nữa?
Ít ra nên cho họ chuẩn bị tư tưởng đã, bây giờ cứ như thể sét đánh giữa
trời quang, chết người đấy. Cả cái vết bạt tai kia nữa, sẽ khiến cho
người ta suy nghĩ lung tung.
- Đợi được sao? – Trác Thiệu Hoa nhìn c