XtGem Forum catalog
Hai Người Đấu Hư Giường

Hai Người Đấu Hư Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325685

Bình chọn: 8.00/10/568 lượt.

một chút, Vu Phương Phương có chút lo lắng, không biết anh sẽ nói ra cái gì.

"Cô. . . . . . Ăn cơm chưa?"

Một câu nói này lúc đi ra, Phương Phương có chút dở khóc dở cười: bây giờ đã là hơn mười giờ, Mạc tổng rốt cuộc chỉ là cơm tối hay là điểm tâm ngày mai?

Mạc tổng ngay sau đó nói một câu: "Ra ngoài ăn khuya đi, tôi vừa lúc đi qua gần nhà cô, thuận tiện có chút việc muốn nhờ cô giúp đỡ."

Cái gì gọi là cảm xúc phập phồng, Phương Phương rốt cuộc thì cảm nhận được, cho là một câu nói của Mạc tổng, cô kích động thiếu chút nữa không cầm được điện thoại di động, sau đó vội vàng rửa mặt thay quần áo, trong lúc này còn không ngừng báo cho mình: Mạc tổng chỉ là có chuyện mời mình giúp một tay, không phải cố ý đến tìm mình.

Vu Phương Phương do dự thật lâu, cuối cùng vẫn là trang điểm một chút để cho mình xem ra khí sắc tốt một chút. Mở cửa, lại bị người ở cửa làm cho sợ hết hồn.

Có câu nói thế nào, kế hoạch biến hóa khó lường. . . . . .

"Đinh, đinh. . . . . ." Đồng hồ treo tường đang nhắc nhở thời gian trôi qua, Vu Phương Phương thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, từ ban đầu lo âu đến dần dần bình tĩnh lại, nghĩ thầm: thôi, không thấy cũng tốt, tiết kiệm đến lúc đó cũng không biết nên nói cái gì. Cô đưa ánh mắt kéo về đến trên thân người trước mắt——

"Phương Phương, cha thực xin lỗi con, nhà cửa của chúng ta bị dỡ rồi, những thứ chó má kia, bảo là muốn xây quảng trường gì, bọn họ cũng dám đem xe cần cẩu về đến trong nhà . . . . . . Ảnh của mẹ con bị đè hỏng." Lão Vu run run rẩy rẩy từ trong túi móc ra tấm ảnh đen trắng, di ảnh đen trắng. Mà theo ông vươn tay ra, có thể nhìn thấy trên bàn tay có không ít vết trầy xước.

Vu Phương Phương tại chỗ liền ngây ngẩn cả người, trước đây không lâu cô gọi điện thoại về nhà, còn báo bình an với cha già, nghe ông nói trong nhà tất cả đều tốt, làm sao lập tức có chuyện. Cô lôi kéo tay lão Vu tỉ mỉ kiểm tra một lần, có chút căng thẳng hỏi: "Bọn họ có đánh ba hay không, làm sao ba không gọi điện thoại cho con, dầu gì con. . . . . ." Nói đến chỗ này, cô không nói được nữa: mình có thể làm gì, xông về nhà ngăn cản đám người kia sao? Buồn cười, dù là cô chạy về, những người đó đã sớm dỡ sạch rồi, huống chi cô chạy về có ích lợi gì, tay chân nhỏ bé yếu ớt làm sao dám liều mạng với bọn họ?

Xoay người cầm hòm thuốc, Vu Phương Phương nắm tay lão Vu bắt đầu giúp ông xử lý vết traafuy xước trên tay.

Lão Vu là người dân lao động, quanh năm suốt tháng làm việc tay chân khiến cho bàn tay liền rất thô ráp. Ông vội vàng thu tay xuống, ngại ngùng nói: "Không có việc gì không có việc gì, thời điểm bọn họ phá nhà, ba vừa lúc ở bên ngoài, sau lại đi trong đống đá tìm ảnh của mẹ con mới bị một chút vết thương nhỏ."

Hốc mắt Vu Phương Phương đỏ một chút, trước kia cô cảm thấy giữa ba mẹ không có tình cảm gì, lúc mẹ đi, cha cũng không bày tỏ gì, ngày thứ hai còn tiếp tục công việc cuộc sống cứ theo lẽ thường. Bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ là cô sai lầm rồi. Tình cảm khắc sâu không cần dùng sống chết có nhau để chứng minh, nhớ mong khắc sâu trong lòng cũng không cần luôn giắt ở ngoài miệng.

Giống như lão Vu đặt tấm di ảnh ở ngực, núp ở bên trong, giấu được đủ sâu. . . . . .

Vậy mà cảm động quay về cảm động, lão Vu đến lại mang đến phiền toái không nhỏ cho Vu Phương Phương, trước kia cô chỉ là một người, cho nên thuê phòng nhỏ một chút cũng có thể chấp nhận, nhưng mà bây giờ hình như phải đổi lại thuê phòng lớn một chút. Thêm nữa sau đó, lão Vu quen cuộc sống ở nông thôn, ở thành phố G nhất định sẽ không quen, Vu Phương Phương cũng cần tốn thêm chút thời gian dẫn ông thích ứng —— trước mắt, cô có thể làm cũng chỉ có những thứ này.

Lúc này điện thoại Phương Phương vang lên, cô nhìn cũng không nhìn liền trực tiếp tắt máy. Lão Vu thật ngại quá nhìn cô một cái: "Phương Phương, là ai à? Bạn trai ư, không phải là ba quấy rầy con? Không quan trọng, con không phải trông nom ba...ba trước khi đến đây lão Vương bên cạnh cũng hỏi có ở phòng ở hay không, trong nhà còn có chút tiền để dành, hơn nữa bọn phá hủy cho một chút tiền bồi thường, còn những năm này con gửi tiền cho ba, đủ ứng phó." Lão Vu nhếch miệng cười: "Ba cũng không có mệnh dài như vậy."

Một câu nói đạp trúng bãi mìn của Phương Phương, cô nổi giận: "Ba nói hươu nói vượn cái gì, yên tâm ở với con đi, con mặc dù không có tiền đồ gì, nhưng nuôi ba vẫn là đầy đủ." Thấy lão Vu còn muốn nói điều gì, cô vọt thẳng vào trong phòng, cầm túi ra ngoài, đem thẻ tín cụng bên trong, tiền mặt toàn bộ ném ở trên khay trà: "Con có tiền, con thật sự có tiền, ba nói ba buồn cái gì?" Cô cảm thấy cổ họng giống như là bị thứ gì ngăn chặn lại.

Lão Vu sửng sốt một chút, đột nhiên cười, cái gì cũng chưa nói. Còn nói gì đây, có một đứa con gái như vậy liền thỏa mãn, bạn già ở trên trời cũng nên mìm cười rồi.

Trong đêm nay, Quân Kha gọi mấy cuộc điện thoại cho Vu Phương Phương, trừ cú điện thoại đầu tiên thông máy, còn lại cũng ăn bế môn canh*. Anh ngẩng đầu liếc nhìn vị trí giữa tòa nhà sáng đèn này một chút, nghe nói Vu Phương Phương ở chỗ nào. Quân Kha đứng một lá